GIÂC MỘNG CŨ NƠI THÂM CUNG

GIÂC MỘNG CŨ NƠI THÂM CUNG

Lúc ta co mình ở cuối hàng, đếm kiến dưới chân, thì chiếc kiệu phượng với chuông vàng treo lủng lẳng vừa hay dừng lại trên đầu ta.

“Ngẩng đầu lên.”

Nữ quan của Quý phi dùng giáp nhọn nâng cằm ta lên:

“Đếm rõ được bao nhiêu con rồi?”

“Ba trăm linh tám con.” Ta nắm chặt vạt áo, lẩm bẩm,

“Nếu tính cả trứng mới nở, thì phải cộng thêm hai mươi nữa…”

Trong tiếng nín cười râm ran khắp cung,

nàng đột ngột nhét ấn phượng vào ngực ta:

“Bản cung ghét nhất là xem sổ sách.”

“Về sau ngươi đếm kiến, tiện thể đếm luôn bạc trong kho.”

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]