“Mấy trăm triệu?! Đó là tiền của tôi, để hết lại đây cho tôi!”

Một giọng khác phấn khích vang lên: “Mẹ ơi, con tìm thấy thẻ ngân hàng rồi!”

Tôi ngẩng đầu, thấy bên lan can tầng hai có một cô gái trạc tuổi tôi, giơ cao một chiếc thẻ đen.

Tôi nhận ra ngay đó là thẻ tôi để trong ngăn kéo phòng mình.

Bác cả sa sầm mặt: “Nó lên đó lúc nào vậy, bọn ta không hề hay biết.”

Cô gái kia đắc ý, đứng trên cao nhìn xuống tôi:

“Cô chính là Dư Ái? Giống mẹ cô, đều là đồ giả, chiếm chỗ của tôi suốt mười tám năm, tiện nghi quá rồi đấy.”

“Từ nay về sau, phòng của cô, quần áo, trang sức, tất cả đều là của tôi, Trần Lệ Lệ!”

Tôi cắt lời, kiên nhẫn cạn sạch:

“Hiện tại sự việc vẫn chưa ngã ngũ, các người xông vào nhà dân cướp bóc thế này, tôi hoàn toàn có thể báo công an.”

Trần Lệ Lệ thoáng chột dạ, nhưng vẫn hét lên:

“Mẹ tôi có kết quả giám định! Ông nội nhà họ Dư là ông ngoại tôi, đó là chứng cứ rành rành!”

Trần Hiểu Hà mặt đầy vẻ đắc ý, như thể đang cầm trong tay bảo vật vô giá, hừ lạnh:

“Tôi đã đi làm giám định quan hệ cha con rồi, tôi chính là thiên kim thật của nhà họ Dư.”

“Hôm nay tôi không chỉ đến nhận người thân, mà còn phải đuổi cổ hai mẹ con phượng hoàng giả này ra khỏi nhà!”

Tôi mở kết quả giám định ra, trang cuối quả nhiên ghi: Trần Hiểu Hà là con ruột của ông ngoại tôi.

Bác cả đứng bên, ghé sát tai tôi hỏi nhỏ:

“Ái Ái, chuyện này phải xử lý sao đây, chẳng lẽ là thật à?”

Tôi liếc ông một cái đầy bất lực.

Bác cả đắm chìm trong học thuật, bác hai chỉ mê vẽ tranh, cả hai người đều chẳng hiểu sự đời.

Lúc này cũng bối rối, nhìn nhau không biết tính sao.

Tôi thì vẻ mặt kỳ quái, trong đầu nhớ lại những lời bà ngoại từng kể, liền khẽ cười, lòng đã có tính toán.

Đang định mở miệng, thì một tràng bước chân vang lên.

“Có chuyện lớn gì mà gọi tụi tôi về gấp thế hả?”

Là bà ngoại đã đến, chúng tôi đang định bước lên đón, thì có một bóng người lao tới nhanh hơn—

3
Tôi thấy Trần Hiểu Hà khóc lóc nắm lấy tay bà ngoại, sắc mặt lập tức thay đổi, vừa thê lương vừa tủi thân.

“Mẹ, con tìm mẹ khổ sở lắm, lưu lạc bên ngoài bốn mươi năm mới tìm được người thân.”

“May mà con không bỏ cuộc, bây giờ cuối cùng cũng có một gia đình rồi!”

Bà ngoại thản nhiên liếc nhìn một vòng, mới hỏi:
“Cô nói, cô là con gái tôi?”

Trần Hiểu Hà điên cuồng gật đầu, vội vàng giật lấy báo cáo giám định trong tay tôi đưa cho bà ngoại xem.

Bà ngoại nhìn báo cáo xong, nhìn chằm chằm Trần Hiểu Hà mấy giây liền.

Trần Hiểu Hà lại không nhận ra, còn kéo Trần Lệ Lệ bước tới.

Trần Lệ Lệ cũng thức thời gọi người, giọng ngọt ngào lấy lòng:
“Bà ngoại, cháu là Lệ Lệ, cháu ngoại ruột của bà đây!”

Hai mẹ con họ chen sát bên cạnh bà ngoại, không rời nửa bước, ánh mắt lộ vẻ đề phòng, sợ tôi và mẹ tiến lại gần.

Nhưng bà ngoại không hề cho họ phản ứng như mong muốn, ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói:
“Nhận nhầm con đúng là chuyện lớn, ông nhà tôi còn chưa tới, các người nói trước xem phát hiện thế nào?”

Nhắc đến đây, Trần Hiểu Hà liền mím môi, lại nghẹn ngào:
“Từ nhỏ con không có cha mẹ, nguyện vọng lớn nhất chính là tìm lại người thân.”

“Trời cao có mắt, tháng trước khi con dọn di vật của mẹ nuôi, bất ngờ phát hiện nhật ký của bà ấy, mới biết bốn mươi năm trước lúc con chào đời đã bị bà ấy tráo đổi.”

“con phải vất vả nhiều ngày mới tìm được mọi người, còn cố ý làm giám định rồi mới tới, chỉ sợ mọi người không nhận con.”

Lời lẽ của Trần Hiểu Hà đầy vẻ ấm ức, tỏ ra rộng lượng.

“con biết bao năm nay mọi người đã có tình cảm với thiên kim giả, ngay cả anh trai cũng vì cô ta mà giành đồ của con.”

“Mọi người không cần vì cảm nhận của con mà đuổi cô ta đi, nhà mình cũng chẳng đến nỗi nuôi không nổi thêm hai cái miệng.”

Nói xong, bà ta còn chùi khóe mắt, ánh mắt lại liên tục liếc về phía bà ngoại.

Bà ngoại không đáp, hai cậu nhìn nhau.

“Nhưng Minh Châu và cháu gái dưới danh nghĩa đã có mấy căn nhà, vốn dĩ chỉ thỉnh thoảng mới về đây ở.”

Mắt Trần Hiểu Hà đỏ hoe, kinh ngạc chỉ vào tôi và mẹ tôi:
“Dựa vào cái gì mà cho họ nhiều nhà như thế, đó đều là tiền của nhà họ Dư, lẽ ra phải là của tôi!”

Giọng bà ta gần như vỡ ra, cũng quên mất phải giả vờ đáng thương trước mặt bà ngoại, sự ghen tị trong lời nói không cách nào che giấu được.

“Mẹ, bây giờ tôi đã về, những gì vốn thuộc về tôi đều nên trả lại cho tôi chứ?”

“Nhà họ Dư lớn mạnh như thế, dưới tên Dư Minh Châu và Dư Ái chắc chắn còn không ít tài sản, những căn nhà, xe cộ, còn có mấy trăm triệu, tất cả đều nên trả lại cho chúng tôi!”

Trần Hiểu Hà còn ám chỉ với hai cậu:
“Anh cả, anh hai, tôi chỉ là phụ nữ không hiểu kinh doanh, nếu Dư Minh Châu trả lại đồ cho tôi, tôi sẽ để toàn bộ cổ phần công ty cho hai anh, được không?”

Nhưng hai cậu chỉ khó xử nhìn nhau:
“Nhưng chúng tôi cũng không quản công ty, từ lâu đã đưa cổ phần cho cháu gái rồi, nó mới là người ba mẹ bồi dưỡng làm người thừa kế.”

Lập tức đến lượt Trần Lệ Lệ hét lên, cô ta mất kiểm soát, chỉ vào tôi, ánh mắt đầy oán độc:
“Dư Ái dựa vào cái gì để thừa kế công ty, tôi mới là cháu gái của các người!”

“Bà ngoại, chẳng lẽ mọi người muốn giao gia sản cho người ngoài sao!”