Mẹ tôi sống trong nhung lụa suốt bốn mươi năm, vậy mà lại bị vạch trần là thiên kim giả.

Thiên kim thật dắt theo con gái ruột đến nhận người thân, khóc lóc om sòm, đòi đuổi tôi và mẹ ra khỏi nhà.

“Bố mẹ, mẹ con con lưu lạc bên ngoài bốn mươi năm, thật sự rất khổ sở, cuối cùng cũng tìm được người thân rồi!”

“Anh cả, anh hai, em mới là em gái ruột của các anh, con tiện nhân này dựa vào đâu mà cướp đi cuộc đời của em?!”

Hai mẹ con họ giơ cao tờ giám định với ông ngoại.

Bà ngoại mặt không biểu cảm, bác cả bác hai thì cúi gằm đầu, không dám hé răng.

Mẹ con thiên kim thật càng thêm đắc ý, cướp dây chuyền và túi xách của mẹ tôi, chiếm lấy phòng của tôi.

Chỉ tay vào mặt chúng tôi, quát:

“Không dám phản bác à? Biết điều thì tự cuốn xéo đi, giữ được thể diện một chút, chiếm tổ chim khách suốt bốn mươi năm mà không biết xấu hổ à!”

Tôi chỉ lạnh nhạt nhìn hai mẹ con họ với ánh mắt đầy thương hại.

Ngay giây tiếp theo, ông ngoại bước nhanh vào, suýt nữa thì trượt chân, không kịp quan tâm đến chuyện đó, đã lớn tiếng hét lên với bà ngoại:

“Bà nó! Bà phải tin tôi, tôi thật sự không ngoại tình!”

Rồi ông chỉ vào thiên kim thật đang ngây ra kia, mắng:

“Yêu nghiệt phương nào phá hoại thanh danh của tôi, tôi sống từng này năm rồi mà chưa từng có con gái!”

1

Lúc nhận được cuộc gọi của bác cả, tôi vẫn đang vùi đầu làm việc trong công ty.

“Cháu gái lớn à, không xong rồi, có một người phụ nữ tới nhà, nói mình là con ruột của bố mẹ.”

“Còn nói mẹ cháu là thiên kim giả, đòi đuổi bà ấy đi!”

Tôi bị bà ngoại tống vào công ty thực tập từ lúc mới trưởng thành, dạo này bận đến mức quay mòng mòng.

Nghe vậy, tôi nghẹn họng, chỉ thấy quá hoang đường.

“Bây giờ còn ai chơi cái trò cẩu huyết này nữa, đuổi thẳng ra không được à?”

Nhưng đầu dây bên kia lại vang lên tiếng khóc hét chói tai, giọng nữ trung và nữ cao vang vọng làm nhức cả màng nhĩ.

“Anh cả, anh hai, em mới là tiểu công chúa của các anh! Bao năm qua, các anh đáng lẽ phải nâng em lên tận trời…”

“Bác cả, bác hai, em mới là cháu gái ruột của hai bác! Bấy nhiêu năm cuối cùng cũng tìm lại được người thân rồi!”

Tôi nổi hết da gà, rùng mình ớn lạnh.

Giữa tiếng ồn, tôi không nghe rõ bác cả nói gì, nhưng giọng ông vô cùng sốt ruột.

Cúp máy xong, bác cả gửi thêm một tin nhắn:

【Lúc đầu bác cũng tưởng là lừa đảo, nhưng bọn họ có giấy xét nghiệm huyết thống thật đấy, cháu mau về nhà đi!】

Tôi sững lại, nhận ra chuyện này không đơn giản.

Ông bà ngoại tôi nổi tiếng tình cảm gắn bó, chỉ có hai người con trai và một cô con gái là mẹ tôi.

Mẹ tôi từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đúng chuẩn công chúa nhà họ Dư.

Vậy mà bây giờ lại có người cầm giấy xét nghiệm đến nói bà là thiên kim giả, thật sự quá nực cười.

Tôi không do dự, lập tức chạy về nhà.

Chưa kịp bước vào cửa, đã nghe thấy một giọng lạ, ngạo mạn vô cùng.

Vào trong thì thấy quả nhiên là một người phụ nữ trung niên xa lạ.

Mẹ tôi đứng đối diện với bà ta, hai bác đứng co rúm trong góc, vừa thấy tôi liền thở phào nhẹ nhõm.

Chưa kịp mở lời, người phụ nữ kia đã lên tiếng trước.

Bà ta lướt mắt đánh giá tôi từ đầu đến chân, giọng điệu khinh khỉnh:

“Cô là con gái của con thiên kim giả Dư Minh Châu à?”

2

Tôi không trả lời, nheo mắt nhìn bà ta.

“Bà chính là người đến nhận thân, con ruột của ông bà ngoại tôi sao?”

Người phụ nữ hất cằm đầy đắc ý:

“Đúng thế, sau này tôi không còn tên Trần Hiểu Hà nữa, mà là Dư Hiểu Hà, tôi mới là thiên kim thật của nhà họ Dư!”

Ánh mắt bà ta đột nhiên dính chặt vào tay mẹ tôi, chộp lấy cái túi trong tay bà.

“Đây là mẫu mới nhất của Hermès đúng không, trên TV nói giá mấy triệu, cũng là đồ nhà họ Dư, đương nhiên thuộc về tôi!”

Nói rồi liền hí hửng đeo túi của mẹ tôi lên người.

Mẹ tôi trợn mắt, sững sờ nhìn Trần Hiểu Hà.

“Bà đúng là không biết xấu hổ, cướp đồ của tôi? Anh!”

Tôi trầm mặt, chưa kịp nói gì thì bác hai đã theo phản xạ giật lại cái túi.

Trần Hiểu Hà gào lên tức tối:

“Anh hai! Em mới là em gái ruột của anh! Sao anh lại bênh đứa giả mạo kia?!”

Bác hai ho khan một tiếng: “Chưa nói đến chuyện cái túi này là Minh Châu tự mua, thân phận của em còn phải chờ bố mẹ xác nhận, bây giờ nói sớm quá đấy.”

Mẹ tôi u sầu nói: “Ái Ái, nếu chuyện này là thật, liệu mẹ con mình có bị đuổi khỏi nhà không? Mẹ con mình nương tựa vào nhau, ăn không đủ, mặc chẳng ấm…”

Tôi vỗ tay bà, giọng điềm đạm:

“Mẹ, bớt đọc mấy tiểu thuyết cẩu huyết lại đi, mấy trăm triệu trong tài khoản của mẹ chẳng ai lấy được đâu.”

Sắc mặt Trần Hiểu Hà vặn vẹo, giọng nói cũng biến dạng: