“Đúng rồi, Nhu Nhu, chị con vừa về, chuyện ăn mặc không thể như trước kia nữa, con phải biết nhường nhịn.” Mẹ Giang cũng hiếm hoi lên tiếng bênh vực tôi.

Mục đích đạt được, tôi thu lại biểu cảm, tiếp tục ăn.

Giang Nhu Nhu thì không chịu buông tha, làm như chịu uất ức to lắm, môi run run, sắp khóc:

“Không phải vậy… Con chỉ muốn làm thân với chị, con biết chị không thích con, nên con mới luôn nghĩ tới chị, chỉ mong chị cho con tiếp tục ở lại đây để con báo hiếu cho ba mẹ…”

Tôi tiện tay nhét cái bánh bao vào miệng cô ta:

“Nói thêm một câu nữa thì nuốt hết!”

Giang Nhu Nhu ngẩn người, lấy bánh bao ra, vẻ mặt như muốn khóc.

“Người làm ra hạt gạo thật vất vả, em chắc chắn cũng là đứa biết tiết kiệm chứ? Đừng lãng phí nhé.”

Cuối cùng, trong ánh mắt vợ chồng Giang, Giang Nhu Nhu nước mắt rưng rưng nuốt hết cái bánh bao.

No đến mức chẳng còn hơi sức để khóc nữa.

Hệ thống: 【Đinh! Giá trị phẫn nộ của Giang Nhu Nhu +1, chúc mừng ký chủ nhận được một ngàn vạn!】

3
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng tôi bị Giang Hoài đá mạnh một cái, bật tung ra.

“Lâm Thập Nhất! Mày đúng là không biết xấu hổ! Mau trả lại sợi dây chuyền cho Nhu Nhu! Đừng có mang cái thói quen ăn trộm vặt ở quê lên nhà này!” Giọng hắn đầy tức giận, xộc thẳng vào đầu óc tôi, khiến cơn buồn ngủ tan biến một nửa.

“Anh, đừng nói vậy… Chị chắc chắn không cố ý lấy dây chuyền của em đâu. Chị, chị trả lại cho em có được không? Chị muốn bao nhiêu tiền em cũng cho, chỉ là sợi dây chuyền đó là quà sinh nhật mẹ tặng em, em luôn trân trọng, không ngờ, không ngờ…”

Nói đến đây, Giang Nhu Nhu lại cúi đầu lau nước mắt.

“Lâm Thập Nhất, mày thật khiến tao buồn nôn!” Giang Hoài nghiến răng mắng, rồi quay sang an ủi em gái.

Nhìn cặp anh em sáng sớm đã đứng trước cửa phòng tôi diễn trò bi kịch, tôi vươn vai một cái, nhưng cũng không xua bớt nổi cơn cáu lúc mới ngủ dậy.

“Tao đánh chết bọn nó thì có tính là hoàn thành nhiệm vụ sớm không?” Tôi hỏi hệ thống.

【Không tính, ký chủ. Phải tích đủ mười điểm mới coi là xong nhiệm vụ.】

Hiểu rồi.

Chỉ cần không đánh chết, vẫn còn cơ hội cày điểm.

Tôi bước đến trước mặt hai anh em, đưa tay về phía Nhu Nhu.

“Cái gì?” Cô ta ngơ ngác.

“Không phải mày nói bao nhiêu tiền cũng đưa sao? Tao chẳng đòi nhiều, đưa tao một ngàn vạn, tao sẽ ‘tìm’ ra dây chuyền cho mày.” Tôi lạnh nhạt đáp.

Trong mắt Nhu Nhu lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng nhanh chóng lại giả bộ đáng thương:

“Vậy là chị thật sự lấy dây chuyền của em sao? Chị, em xin chị trả lại cho em… Bây giờ em không có nhiều tiền như vậy, nhưng em có thể viết giấy nợ. Sợi dây chuyền đó thật sự rất quan trọng với em…”

Giang Hoài bước lên chắn trước mặt cô ta:

“Đồ tiện nhân như mày mà cũng dám đòi tiền của Nhu Nhu? Mày là cái thá gì? Muốn tiền đến phát điên rồi sao? Tao cảnh cáo lần cuối, trả dây chuyền lại cho Nhu Nhu, nếu không đừng trách tao không khách khí!”

“Anh, đừng nói chị như vậy… Chị chắc chắn không cố ý, lần đầu thấy dây chuyền đẹp như vậy nhất thời không kìm được thôi, anh đừng trách chị…”

“Cô ta cố ý đấy! Đồ nhà quê thì sao xứng với dây chuyền đắt tiền như vậy. Đã ăn trộm thì cũng phải biết mình có xứng không. Tao, Giang Hoài, cả đời này cũng sẽ chẳng bao giờ coi trọng mày, Lâm Thập Nhất!”

Lời hắn như dao cắt, dù tôi chẳng để tâm, vẫn thấy chói tai.

“Không nói đến chuyện dây chuyền không phải tôi lấy. Cho dù có lấy, thì đó cũng là tôi lấy lại thứ vốn dĩ thuộc về tôi. Toàn bộ Giang gia này, vốn dĩ phải là của tôi, không phải thứ Giang Nhu Nhu đáng được hưởng!”

Chưa dứt lời, cái tát của Giang Hoài đã giáng xuống.

Má tôi nóng rát, nhưng tôi lại cười bật ra tiếng, xoay người nhấc điện thoại gọi hai cuộc.

“Alo? 110 phải không? Nhà tôi có trộm, đúng, mất một sợi dây chuyền, địa chỉ là…”

“Alo? 120 à? Ở đây có hai người bị thương, địa chỉ là…”

Hai anh em còn chưa kịp phản ứng, tôi đã nhanh chóng buộc gọn tóc.