Giọng Chính Tình vang lên:

“Con cần nó cảm ơn để làm gì? Nó là nhân vật ghê gớm lắm sao? Con không cần lời cảm ơn của nó.”

Trong giọng mẹ tôi mang theo vài phần giận dữ:

“Chính Tình, con như vậy là không đúng rồi. Trẻ ngoan phải biết chia sẻ!”

Chính Tình đáp trả mạnh mẽ:

“Chia sẻ là tự nguyện, bị ép buộc thì gọi là đạo đức giả!”

Con gái tôi mới học lớp ba nhưng tính cách cởi mở, đầu óc sáng suốt, điều này luôn khiến tôi tự hào.

Thấy cháu không chịu đưa, mẹ tôi còn định đưa tay giật lấy.

Tôi lập tức đẩy cửa bước vào:

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Khuôn mặt mẹ tôi thoáng ngượng ngùng, rồi vội nói:

“Hồng Nguyệt, con nên dạy lại Chính Tình đi. Nó có nhiều búp bê giống nhau thế, cho vài con để Hạo Hạo chơi thì có sao đâu?”

Tôi lắc đầu:

“Không được.”

Sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi:

“Hồng Nguyệt, nhà em gái con đâu được như nhà con, con của nó cũng vậy, sao mà có được nhiều đồ chơi như Chính Tình…”

Tôi ngắt lời:

“Mẹ, đồ của con mẹ lấy cho em gái, con không nói nữa vì con tặng mẹ, mẹ có quyền cho ai cũng được. Nhưng tất cả những thứ trong phòng này đều là của Chính Tình, con không có quyền quyết định thay con bé. Mẹ cũng đừng ép nó nữa.”

Chính Tình vui vẻ nắm chặt tay tôi:

“Mẹ là tuyệt nhất!”

Rồi quay sang nhìn mẹ tôi:

“Bà ngoại xấu.”

Sắc mặt mẹ tôi trở nên rất khó coi.

Bà xoay người ra ngoài, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đến cửa, bà còn chần chừ, ra vẻ muốn tôi giữ lại ăn cơm.

Nhưng lúc ấy tôi thực sự hơi giận, nên không mở miệng níu bà.

Đợi mẹ tôi đi rồi, tôi mới ngồi xuống ghế sofa, trong lòng ngổn ngang.

Chính Tình chạy ra, ngồi bên cạnh tôi:

“Mẹ, vừa rồi mẹ ngầu quá, mẹ biết không?”

Tôi nhìn con bé:

“Ý con là gì?”

Chính Tình cười hì hì:

“Trước đây mẹ rất nghe lời bà ngoại, bà bảo mẹ làm gì, mẹ không thích mẹ vẫn làm. Mỗi lần về nhà bà ngoại, con với ba đều thấy ấm ức, nhưng ba bảo mẹ cũng khó xử, dặn con ráng nhịn.

Mẹ ơi, hôm nay mẹ cuối cùng cũng nhận ra mình có thể phản kháng rồi! Mẹ tuyệt lắm!”

Nghe con nói, trong lòng tôi đau nhói.

“Chính Tình, con cũng thấy bà ngoại thiên vị dì út đúng không?”

Chính Tình lắc đầu:

“Không phải thiên vị đâu mẹ, mà là cả trái tim bà ngoại đều đặt hết lên người dì út.”

Nghe xong, tôi như chết lặng, đầu óc trống rỗng.

3

Chính Tình chỉ vào đồ ăn đặt trên bàn:

“Mẹ, khẩu vị của mẹ đã thay đổi từ lâu rồi. Trước kia mẹ thích ăn dưa muối chắc là vì chẳng có gì khác để ăn, để đưa cơm mới phải ăn dưa muối. Nhưng bà ngoại bao nhiêu năm rồi vẫn chỉ mang dưa muối cho mẹ, rõ ràng bà chẳng để tâm đến mẹ.”

“Còn món hàu chiên với cá nhỏ chiên nữa, mẹ xem cái này đi.”

Chính Tình lấy điện thoại cho tôi xem, trên đó là bài đăng của em gái tôi trong vòng bạn bè.

“Cảm ơn mẹ dậy sớm mang đến cá chim vàng chiên giòn cùng hàu chiên, có mẹ yêu thương mới là hạnh phúc.”

Tôi bấm mở ảnh, con cá chim vàng rất to, chiên nguyên cả rổ lớn.

Món hàu chiên cũng từng miếng đầy đặn, tròn trịa.

Trong khi hàu chiên mà mẹ tôi mang đến cho tôi, chỉ như phần vụn thừa, toàn hẹ và bột, chẳng thấy được mấy miếng thịt hàu.

Tôi cầm điện thoại lật tìm:

“Sao mẹ không thấy bài đăng này?”

Chính Tình cười:

“Dì út chặn mẹ rồi. May mà dì ấy không biết cái nick này là của con, chắc quên chưa ghi chú lại.”

Nghe vậy, trong lòng tôi chua xót vô cùng.

Chính Tình ôm cánh tay tôi an ủi:

“Mẹ, thật ra chấp nhận việc cha mẹ không thương mình là chuyện rất khó. Nhưng mẹ à, mẹ còn có con và ba, bọn con chính là ‘fan cứng’ của mẹ, tuyệt đối trung thành với mẹ!”

Tôi ôm chặt con gái, xúc động rơi nước mắt.

Từ hôm đó, tôi không còn liên lạc với mẹ tôi và em gái tôi nữa.