Lý Uyển Nguyệt ánh mắt long lanh nhìn về phía Cố Hành Chu.

Anh nhàn nhạt buông hai chữ:

“Bình thường.”

Mặt mẹ tôi lập tức sa sầm, kéo Lý Uyển Nguyệt đi tiếp đãi khách khứa khác, hoàn toàn không nghe thấy tiếng tôi khẽ gọi bà một tiếng.

Trong mắt người ngoài, bà ấy và Lý Uyển Nguyệt mới thật sự là mẹ con ruột thịt.

Cố Hành Chu nghiêng đầu nhìn tôi, giọng nhẹ như gió xuân:

“Không sao, còn có anh đây.”

Chắc hẳn, anh đã thấy ánh nước trong mắt tôi.

Chỉ cần nghĩ đến việc người mẹ đang ôm lấy có thể chính là người đã hại tôi, thậm chí bà có thể đã biết sự thật từ lâu… tim tôi liền thắt lại, đau buốt đến khó thở.

Cố Hành Chu tìm một góc yên tĩnh cho tôi ngồi nghỉ. Khách mời đến dự tiệc khá đông, trong đó không thiếu đối tác làm ăn của anh, nên anh khó tránh phải đi xã giao.

Tôi ngồi một mình trên ghế sofa, thì một loạt dòng bình luận đột ngột hiện ra:

【Cẩn thận đó nữ chính! Con em kế sắp giở trò rồi! Nó tưởng chị mù nên cố tình hắt rượu vang lên váy chị để chị xấu mặt.】

Tôi ngẩng đầu lên thì thấy Lý Uyển Nguyệt đang cầm ly rượu đi về phía tôi.

Tôi lập tức đứng dậy, giả vờ dò đường, đúng lúc cô ta chuẩn bị ra tay thì tôi “vô tình” đụng nhẹ vào tay cô ta.

Rượu vang đỏ lập tức hắt tung tóe lên váy của cô ta.

Lý Uyển Nguyệt hét lên một tiếng the thé:

“Chị à, chị làm gì vậy?!”

Tôi cố tình giả ngơ:

“Gì cơ? Có chuyện gì à?”

Người xung quanh bắt đầu bàn tán:

“Cô Cố không nhìn thấy đường, em cũng đâu thể trách cô ấy được.”

“Đúng rồi đó, thông cảm một chút đi.”

Mặt Lý Uyển Nguyệt tái mét, tức tối bỏ lên lầu thay đồ.

Tôi vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì… “bụp” một cái, cả căn biệt thự chìm vào bóng tối.

Có người bật đèn pin trên điện thoại, quản gia vội vã ra giải thích:

“Xin lỗi quý vị, vừa bị nhảy cầu dao. Chúng tôi sẽ khắc phục ngay.”

Máy lạnh ngắt điện khiến không khí trong nhà trở nên oi bức.

Tôi đứng dậy đi về phía ban công.

Dưới ánh trăng, có một đôi nam nữ đang đứng kề sát nhau. Cánh tay người con gái ôm lấy cổ người đàn ông. Anh ta hơi nghiêng đầu, để lộ nửa gương mặt của cô gái.

Cô gái đó là Lý Uyển Nguyệt.

Còn người đàn ông đang hôn cô ta — chính là chồng tôi, Cố Hành Chu.

Tôi đứng sững tại chỗ như bị điện giật.

Bình luận điên cuồng nhảy ra trước mắt:

【Tới rồi tới rồi, tình huống hiểu lầm kinh điển đây rồi.】

【Bình tĩnh nha nữ chính! Nam chính không hôn em kế đâu, là con bé dụ dỗ ảnh đó. Nó bảo có cát bay vào mắt, nhờ nam chính thổi giúp. Nam chính đang lo lắng cho chị nên mới bị nó ôm. Tim anh ấy toàn là chị mà.】

【Mẹ nó, con nữ phụ này đáng ghét quá. Tôi nghi lắm, chính nó là đứa làm chị nữ chính mù. Sau này cũng vì nó mà hai vợ chồng ly dị, xa nhau những năm năm trời.】

【Rồi sao nữa? Cuối cùng hai người có tái hợp không?!】

Tôi đang chăm chú đọc bình luận thì “tách” một tiếng, đèn sáng choang trở lại.

Ánh sáng chói khiến tôi phải đưa tay che mắt.

Một giọng nam lạnh lùng vang lên bên tai:

“Tô Tô, em làm gì ở đây? Mắt em sao vậy?”

Người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề – là Cố Đình Chu.

“Anh Cố, em…”

Tôi từ từ mở mắt.

Có lẽ Cố Hành Chu cũng nghe thấy động tĩnh nên lập tức gạt Lý Uyển Nguyệt ra, sải bước tiến lại gần.

Anh mạnh mẽ kéo tôi ra khỏi tay Cố Đình Chu.

“Vợ à…”

Tôi vội cắt lời anh:

“Em thấy không khỏe, mình về được không?”

“Được.”

Giây tiếp theo, anh bế ngang tôi lên, thẳng bước ra bãi đậu xe.

8

Về đến nhà, Cố Hành Chu nhẹ nhàng đặt tôi lên sofa, rót cho tôi một ly nước.

Suốt dọc đường, điện thoại của tôi liên tục rung lên.

Anh mở túi xách lấy điện thoại ra, đưa cho tôi:

“Là mẹ em gọi. Em có muốn nghe không?”

Tôi gật đầu. Anh bật loa ngoài.

Giọng nói của mẹ lập tức vang lên, lạnh lùng:

“Tô Tô, con quá vô lễ. Là chị, sao con lại cố ý làm bẩn váy của em gái?”

Tôi cầm chặt điện thoại, bình tĩnh nói:

“Con không có em gái. Con là con một.”

Tim tôi như bị một nhát kim đâm mạnh.

“Con đúng là bị ba con chiều hư rồi! Chẳng biết điều gì cả. Dù sao con cũng là chủ nhà một nửa, đến trễ đã đành, sao lại không thèm chào hỏi ai đã bỏ về? Thật là vô lễ! Nhiều người nhìn như vậy, con làm chú Lý mất mặt biết bao nhiêu!”

Giọng mẹ sắc như dao, suýt nữa làm thủng màng nhĩ tôi.

Tôi cố kiềm nước mắt, giọng run run:

“Mẹ, mẹ từng yêu ba con chưa? Mẹ từng yêu con chưa?”

Đầu dây bên kia rõ ràng khựng lại một giây.

Bà lạnh lùng nói:

“Con hỏi chuyện đó làm gì?”

“Không trả lời được là vì mẹ chưa bao giờ yêu chúng con đúng không? Ai cho mẹ được cuộc sống đủ đầy, làm mẹ hài lòng lòng tự tôn thì mẹ sẽ tốt với người đó.”

“Tô Tô, con nói chuyện với mẹ như vậy đấy à?”

“Thái độ của con còn phụ thuộc vào cách mẹ đối xử với con. Mẹ, con hỏi lần cuối: ai là người khiến mắt con bị mù? Là mẹ? Là Lý Uyển Nguyệt? Hay là chú Lý?”

“Đầu con bị ngựa đá à? Tô Tô, mẹ nói cho con biết, hôm đó là do chính con tự bước hụt mà ngã xuống!”

“Con sẽ báo cảnh sát.”

“Mày tưởng mày gả vào nhà họ Cố rồi thì có quyền hả? Dọa mẹ à? Thích báo thì cứ báo! Nhưng đừng quên, công ty của ba mày vừa mới nhận được đầu tư từ nhà họ Cố, tình hình mới khởi sắc một chút, mày lại muốn phá cho bằng được à? Dù có vạch áo cho người xem lưng thì cũng chẳng phải một mình tao mất mặt đâu!”

Tút… tút…