5
Chẳng mấy chốc, mắt tôi mờ đi, ngập nước.
Không khí xung quanh dần loãng.
Tôi không biết đã qua bao lâu, anh mới rời khỏi môi tôi.
Một tay vẫn nhẹ đỡ lấy mặt tôi, ngón cái khẽ vuốt nhẹ lên gò má, giọng khàn đặc:
“Bây giờ… có giống vợ chồng hơn chút nào chưa?”
Ngay lúc ấy, một dòng bình luận bay đầy trước mắt, che khuất cả đôi mắt đẹp của Cố Hành Chu:
【Nam chính quá biết cách thả thính rồi đấy!】
【Không hiểu nổi nam chính luôn. Hồi trước thì giả vờ cấm dục thanh cao, chính miệng đề nghị ngủ riêng. Mà giờ lại chủ động như vậy, không thấy lố bịch à?】
【Người phía trên đừng vội chửi. Nam chính hôm nay lạ như vậy là vì mai là sinh nhật 50 tuổi của dượng nữ chính, mời hết giới tinh anh trong thành phố. Vị hôn phu cũ của nữ chính – đại thiếu gia nhà họ Cố, Cố Đình Chu – cũng sẽ tham dự. Nam chính đang ghen đấy.】
Tôi chợt nhớ ra, ngày mai mình còn phải về nhà dượng, tham dự tiệc sinh nhật ông ta.
Lúc mẹ gọi, tôi đồng ý luôn, vì đây là cơ hội tốt để điều tra sự thật.
Cố Hành Chu nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt nóng rực như không định buông tha.
Tôi đành hít mũi một cái, hỏi anh:
“Người anh thơm thật… sao mùi lại quen thế?”
Biểu cảm xấu hổ chỉ thoáng qua trên mặt anh chưa tới một giây, sau đó cong môi cười xấu xa:
“Em thích không?”
Câu hỏi thừa thấy rõ.
Nước hoa của chính tôi mà, chẳng lẽ tôi không thích?
Chưa kịp trả lời, anh đã siết chặt vòng tay ôm tôi hơn:
“Vậy thì ôm sát vào, để em và anh cùng một mùi hương.”
Hương thơm quen thuộc nhè nhẹ lan tỏa, như có như không.
Tim tôi đập loạn không kiểm soát.
Cố Hành Chu nhân lúc tôi mất cảnh giác, rút phăng khăn tắm đang quấn quanh người tôi.
Da thịt chạm nhau mang theo cảm giác vừa tê dại vừa khiến người ta không dứt ra được.
Tôi nhíu mày, anh lại hôn nhẹ lên trán tôi:
“Ngủ đi. Anh đảm bảo không làm gì đâu. Ngày mai còn phải về nhà mẹ em, phải giữ sức.”
Giọng điệu của anh y như tướng quân thời cổ sắp ra trận.
Tôi nằm trong lòng anh, dần dần lơi lỏng, rồi chìm vào giấc ngủ.
6
Sáng hôm sau, stylist đến đúng hẹn.
Cô ấy đưa cho tôi chọn hai bộ lễ phục.
Một bộ là váy quây màu champagne, bộ còn lại là váy đuôi cá dây lưng đỏ rực, cổ chữ V sâu hun hút.
“Tô Tô à, hai bộ này em mặc đều đẹp. Em sờ thử đi, xem thích cái nào hơn?”
Tất nhiên tôi chọn bộ đầu tiên.
Sau bốn tiếng đồng hồ làm tóc và trang điểm, chiếc váy được chỉnh sửa ôm sát vừa vặn, như may riêng cho tôi.
Tóc dài màu hạt dẻ uốn nhẹ được búi gọn ra sau, để lộ cần cổ trắng ngần và xương quai xanh tinh tế. Trên đó còn được makeup artist phủ nhẹ chút nhũ vàng. Dưới ánh đèn, lấp lánh rực rỡ.
Đứng trước gương toàn thân, stylist không nhịn được khen:
“Tô Tô, tiếc là em không thấy được mình xinh đến mức nào!”
Tôi giả vờ lơ đãng liếc nhìn, lại thấy trong gương phản chiếu khuôn mặt thất thần của Cố Hành Chu.
Anh lấy lại bình tĩnh, bước đến, đưa tay tôi quàng vào khuỷu tay mình:
“Đi thôi, vợ yêu.”
Câu “vợ yêu” này, vừa ngọt vừa quyến rũ chết người.
Anh dắt tôi ra xe.
Chẳng mấy chốc, chiếc Maybach đen bóng dừng trước cổng biệt thự kiểu châu Âu.
Tiếng dương cầm êm dịu vang vọng bên tai, quản gia kính cẩn dẫn đường.
Sắp tới cửa, Cố Hành Chu bỗng dừng bước, cười gian:
“Anh quên một chuyện.”
“Gì vậy?”
Anh cúi đầu hôn tôi, tay vòng ra sau đầu, tháo lỏng búi tóc tôi ra.
Ngay khoảnh khắc tách môi, anh thuận tay kéo mấy lọn tóc dài rũ xuống trước ngực tôi.
“Giờ thì ổn rồi.”
Trong đôi mắt tôi phủ một lớp sương mờ, từng dòng chữ hiện ra:
【Haha, vợ đẹp quá nên nam chính ghen, cố tình xõa tóc cô ấy ra để che cổ thiên nga và bờ vai gợi cảm, không cho ai nhìn.】
【Nhưng mà… sao anh trai nam chính lại là vị hôn phu cũ của nữ chính nhỉ?】
【Lúc hai nhà đính hôn, nam chính vẫn còn là con riêng mới được nhận về. Ai cũng nghĩ nữ chính sẽ lấy đại thiếu gia nhà họ Cố. Ai ngờ ba nữ chính mất, công ty phá sản, hôn ước mới rơi vào tay nam chính.】
【Nam chính để cưới được nữ chính đã bỏ ra rất nhiều đấy.】
【Thế… đại thiếu gia nhà họ Cố có thích nữ chính không?】
【Thích hay không thì không biết, nhưng chắc chắn em gái kế của nữ chính thích nam chính. Nhìn ánh mắt nó nhìn hai người thôi, mắt suýt rớt ra ngoài rồi.】
【Người đẩy nữ chính xuống lầu, có khi nào chính là đứa em kế đó không?】
7
Lưng tôi lạnh toát.
Cố Hành Chu cảm nhận được sự bất ổn của tôi, siết tay tôi chặt hơn một chút.
Em kế tôi – Lý Uyển Nguyệt – khoác tay mẹ tôi bước đến.
“Chị ơi, sao giờ chị mới đến, mẹ chờ hai người nãy giờ rồi đó.”
Ngữ khí của cô ta khiến tôi như người thất lễ.
Ánh mắt mẹ tôi lướt qua người tôi chưa được một giây, lập tức chuyển sang nhìn Cố Hành Chu bên cạnh:
“Hành Chu, con nghe thấy tiếng đàn khi nãy không? Là Tiểu Nguyệt tự tay đàn đấy, con thấy sao?”
Trên mặt bà ta tràn đầy tự hào.