2

Đói bụng ăn gì cũng thấy ngon, mấy cô chú thấy tôi ăn đến chảy dầu quanh miệng thì vui vẻ thi nhau “cho ăn”.

Nói thật, lúc này tôi mới tìm ra lợi ích đầu tiên của tour người già — ăn ngon thật sự!

Trứng trà, bánh cuốn, dưa vàng, thậm chí còn có cả cà phê pha tay???

Trong lúc ăn, anh dẫn đoàn vẫn cứ nhìn tôi chằm chằm. Đợi mọi người dọn dẹp chuẩn bị đi tiếp, anh hỏi:

“Ăn nhiều thế, còn leo nổi không?”

Tôi chớp chớp mắt. Ừ thì… đúng là hơi buồn ngủ rồi, muốn lăn ra ngủ luôn…

Nhưng anh nào cho tôi cơ hội, tour 99k có quy định rõ giờ xuống núi, quá giờ thì tự tìm đường mà về.

Anh lại dắt tôi leo tiếp. Thật ra leo lâu rồi cũng thành thói quen, kiểu… không hiểu mình ở đây làm gì, chỉ biết cúi đầu mà bước, cứ thế, cứ thế, đến khi tê dại.

Khó khăn lắm tôi mới lên được tới đỉnh thì các cô chú đã chụp xong ảnh đẹp, ngồi nghỉ từ đời nào rồi.

“Ôi chao! Đội trưởng Thiệu, cô bé, cuối cùng cũng lên rồi! Nào nào, mau lại đây chụp ảnh tập thể!”

Tôi bị một cô kéo tới, ngồi ngay C vị cạnh anh dẫn đoàn, cả bọn hô: “Chiiiii~~~”

Cô chú xuống núi trước, tôi thì nằm bẹp trên tảng đá to, hít trọn tinh hoa đất trời, nghe tiếng thở phì phò của mình, để núi bao dung hết mệt mỏi và nhếch nhác.

“Đến giờ xuống rồi.” Giọng anh dẫn đoàn cắt ngang mạch suy nghĩ.

Tôi ai oán hỏi: “Ở đây có trượt xuống được không?”

Anh liếc tôi một cái: “Đừng mơ nữa, nhanh chân đi, không là lỡ giờ xe.”

Huhu, tôi khom lưng, run chân, lẽo đẽo theo sau.

Đi xuống bậc thang, anh chìa tay ra, tôi kiêu hãnh lắc đầu. Hứ! Tôi tự đi được!

Kết quả là — tôi không thể. Vừa bước một cái đã khuỵu gối ngã sõng soài. Tôi thề, tôi không hề cố tình ăn vạ!

Anh bật cười thành tiếng: “Lên dễ, xuống mới khó. Đã bảo để tôi đỡ, giờ thì ngã chưa?”

Tôi trợn mắt nhìn, rồi xòe tay ra: “Đỡ tôi một chút đi…”

Anh cũng sảng khoái, nắm lấy tay tôi kéo dậy, rồi y như dìu bà cụ qua đường, dìu tôi một mạch xuống dốc.

Đến lúc này, sĩ diện chẳng còn nghĩa lý gì nữa, quan trọng là nhanh về nhà nằm nghỉ!

Sắp đến chân núi, các cô chú đứng bên đường còn cổ vũ tôi. Tự nhiên tôi lại phấn khích, nghĩ mình vẫn còn sức.

Tôi hất tay anh ra, định tự bước vài bước.

Ai ngờ, chính mấy bước đó, tôi trẹo chân. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả núi rừng, chim chóc hoảng loạn bay lên.

“Bong gân rồi à?” Anh vội đến kiểm tra, xoa xoa, xoay xoay, rồi nhíu mày.

“Hay là tôi cõng cô xuống đi.” Anh ngồi xổm trước mặt.

Tôi còn ngập ngừng, anh đã giục: “Nhanh nào, đừng rề rà, kẻo lỡ xe.”

Xe, xe, xe — trong đầu anh chỉ có mỗi cái xe!

Tôi nhanh nhẹn leo lên lưng.

Hừ! Tôi phải để anh biết, từng lạng thịt trên người tôi đều đáng giá cả!

Anh cõng tôi nhàn nhã như chẳng hề nặng, quả thật là một gã trai khỏe khoắn!

Xe khởi hành đúng giờ, các cô chú lại thi nhau “cho ăn” nốt đồ dư, còn bảo đó là để tôi bồi bổ vì chân đau.

“Cô bé, khi nào khỏi nhớ đi leo nữa nhé! Có cháu, vui hẳn lên!”

“Đúng đó, nhưng cháu yếu quá rồi, phải tập luyện thêm. Nhìn bọn cô chú này, tuần nào cũng leo, thể lực có phải xịn không nào?”

Tôi chỉ biết gật lấy gật để. Trời ơi, lúc này tôi mới nhận ra — mình đúng là gà mờ lạc vào nhóm ‘trùm cuối’… huhu!

Hôm sau là Chủ nhật, tôi tính ở nhà nằm cả ngày.

Nhưng thấy chân càng lúc càng sưng, nhớ lời anh dặn, tôi vẫn lết đến bệnh viện.

Ông bác sĩ già nhìn cái chân phù như bánh bao, lắc đầu “tch tch”:

“Giới trẻ bây giờ, hoặc không vận động, hoặc vận động bừa. Thôi được rồi, đây thuốc dán, về dán nửa tháng là khỏi. Nhớ đấy, đừng vận động mạnh một phát như thế nữa!”

Tôi gật gù, lết đi lấy thuốc, rồi tiện đường ghé tiệm hoành thánh ruột của mình ăn tối.

“Chú Thiệu, con tới rồi! Như mọi khi nhé!”

Quán nhỏ trông chẳng có gì đặc biệt, nhưng vị ngon cực, tôi ăn trung bình tuần 5 lần.

Tiếc là quán không cho mở thẻ thành viên, nếu có chắc tôi đã thành VVVIP rồi!

“Đây nhé~~ món con thích nhất, hoành thánh nhân thịt heo rau tần ô, tiêu thì tự rắc. À còn món phù chúc nữa, dì nhà làm đấy, con thử đi!”