Tin Phó Xuyên qua đời vừa truyền đến ngày đầu tiên, tôi liền chủ động thỏa mãn tâm nguyện của mẹ chồng, vội vã gả cho Phó Hàn Châu.

Kết hôn năm năm, con trai con gái đủ đầy, mẹ chồng mãn nguyện ra đi.

Ngày tròn trăm ngày của mẹ chồng, Phó Xuyên lại chết đi sống lại, dẫn theo vợ đẹp con thơ trở về làng.

Hắn từ trên cao nhìn xuống tôi, rồi quay đầu cau mày nhìn hai đứa trẻ đang nô đùa bên cạnh tôi.

“Thời đại mới, hôn nhân tự do, Nhược Phi mới là vợ tôi, cuộc hôn nhân do cha mẹ định đoạt giữa tôi và cô không tính.”

“Xét tình cô đã vì tôi mà thủ tiết bao năm, còn sinh con nối dõi, sau này chúng ta ly hôn nhưng không ly nhà!”

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, rồi mím môi mỉm cười.

Thì ra Phó Xuyên vẫn chưa biết, tôi đã tái giá.

Bây giờ tôi đã là vợ người khác.

01

Nụ cười của tôi dường như bị Phó Xuyên xem là sự chấp thuận.

Hắn ôm lấy Tô Nhược Phi trong lòng, tay nắm lấy con trai họ – Phó Hạo.

“Xem như cô biết điều, hiện giờ tôi là tổng tài công ty, cô không bằng Nhược Phi ở bất kỳ điểm nào, ra ngoài chỉ làm tôi mất mặt!”

Hắn liếc nhìn hai đứa trẻ đang tò mò nhìn mình, gương mặt nghiêm nghị cũng dịu đi đôi chút.

“Đây là con của tôi đúng không? Viên Viên, Mãn Mãn, gọi ba đi.”

Viên Viên và Mãn Mãn tò mò nhìn hắn, dường như vẫn chưa hiểu tại sao lại có thêm một người ba.

Còn chưa kịp mở miệng.

Phó Hạo đã nhảy dựng lên, “Hai đứa con hoang, ba là của tôi, không cho các người gọi ba!”

Tô Nhược Phi bên cạnh dịu dàng quở trách, “Nói bậy gì vậy! Đó là anh chị của con!”

Nói xong liền áy náy nhìn tôi, “Trẻ con không hiểu chuyện, chị đừng để bụng. Hạo Hạo từ nhỏ lớn lên bên ba, bị chiều hư rồi!”

Phó Hạo liền nằm vật ra đất ăn vạ, “Con không biết, con không có anh chị gì hết, ba mẹ không còn thương con nữa, vì hai đứa con hoang mà mắng con!”

Viên Viên và Mãn Mãn không nhịn được nữa, lên tiếng phản bác.

“Chính cậu mới là con hoang, bà nội nói rồi, bọn tớ là con cháu nhà họ Phó!”

“Cậu là đứa con hoang sinh ở ngoài! Nếu cậu là con nhà họ Phó, sao lại không dự tang lễ của bà nội?”

Phó Hạo sững người, rồi òa lên khóc lớn.

“Con không phải con hoang! Con không phải con hoang!”

Tô Nhược Phi sắc mặt trắng bệch, nước mắt rưng rưng nhìn Phó Xuyên.

“Anh Xuyên, bao năm nay em không danh không phận ở bên anh, còn sinh cho anh Hạo Hạo, sao lại thành con hoang trong miệng người khác chứ!”

Phó Xuyên vội vàng đau lòng an ủi hai mẹ con, không nhịn được mắng lớn:

“Đúng là vô giáo dục! Hạo Hạo là em ruột của tụi con! Nói gì mà con hoang với không con hoang!”

Viên Viên và Mãn Mãn vô tội nói:

“Đều là do em Hạo Hạo dạy đấy chứ, em ấy nói trước, em ấy mới là người vô giáo dục.”

Tôi gật đầu tán thưởng.

Phó Xuyên không thắng nổi vợ đẹp con thơ trong lòng.

“Được rồi, Hạo Hạo, không cho tụi nó gọi ba, vậy gọi chú được không?”

Tôi không nhịn được bật cười, xét theo huyết thống.

Viên Viên và Mãn Mãn quả thực nên gọi hắn là chú.

Viên Viên và Mãn Mãn nghi hoặc nhìn tôi, thấy tôi gật đầu, cả hai đồng thanh gọi.

“Chào chú ạ.”

Tô Nhược Phi và Phó Hạo đắc ý nhìn tôi, như thể tiếng gọi “chú” ấy là tuyên bố chiến thắng của họ.

Tôi lại không thèm liếc họ lấy một cái, quay đầu nhìn Phó Xuyên.

“Hôm nay là trăm ngày của mẹ, trước lúc mất bà vẫn còn nhắc đến anh, anh có muốn lên hương không?”

Phó Xuyên cau mày nhìn tôi, giải thích.

“Năm đó tôi đắc tội với người ta, giả chết trốn đến Thâm Thành làm ăn, sau đó công ty không thể thiếu tôi, nên mới không kịp nhìn mẹ lần cuối.”

Tôi chỉ mỉm cười không nói, lời này ai mà tin được.

Năm năm rồi, không gửi một xu về, cũng không nhờ ai chuyển lời bình an, chẳng khác nào đã chết.

Ngược lại còn ở bên đó cưới vợ sinh con, đứa nhỏ chỉ kém Viên Viên và Mãn Mãn vài tháng.

Mẹ chồng đến lúc chết cũng không biết đứa con mà bà mong nhớ suốt năm năm bên kia đang sống vui vẻ.