Ngô Giao Giao cũng kinh ngạc không kém.

“Đúng vậy, nếu cậu có thể trả cao hơn, còn thêm cả phí bồi thường hợp đồng, tôi có thể suy nghĩ lại.”

Cậu tôi im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó đổi giọng, cố tỏ vẻ ôn hòa.

“Cháu làm vậy thật không phải. Mau xin lỗi chị họ đi.”

Ông ta kéo Ngô Giao Giao đến trước mặt tôi, bắt cô ta xin lỗi.

“Không cần đâu, lời xin lỗi của cô tôi không dám nhận.”

Tôi định quay về phòng thì bị cậu tôi chặn lại.

Ông ta bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể lể từ bé đến giờ đã mua cho tôi bao nhiêu thứ, rồi còn nói ông ta đã đối xử với mẹ tôi tốt thế nào.

Tôi nhàn nhạt đáp: “Cậu nói thẳng luôn đi.”

Cậu tôi ho nhẹ một tiếng, rồi tuyên bố:

“Chúng tôi đã quyết định mua căn nhà của cháu rồi, nghĩa là bây giờ nó thuộc về chúng tôi. Nhưng vì tình nghĩa gia đình, ta sẽ chia cho cháu một nửa số tiền bán nhà, còn một nửa, cháu phải trả lại cho chúng tôi.”

Tôi sững người.

Cái độ trơ trẽn này, ông ta cũng dám nói ra miệng sao?

Không do dự, tôi kéo họ đứng dậy khỏi ghế, đuổi thẳng ra ngoài.

10

Tôi mở điện thoại, vào livestream của Ngô Giao Giao.

Vừa mới rời đi, cô ta đã lập tức phát trực tiếp.

Trên màn hình, cô ta giả vờ yếu đuối, kể lể tôi đã đối xử tệ bạc với cô ta thế nào.

Cô ta còn nói mình đã có tình cảm với căn nhà đó, và dù muốn bỏ tiền ra mua lại, tôi vẫn cương quyết bán cho người ngoài.

Tôi thoát livestream, mở ghi âm trong điện thoại và tải tất cả lên mạng.

Cô ta thích dùng dư luận?

Vậy cứ để cô ta nếm thử dư luận là thế nào.

Quả nhiên, đoạn ghi âm nhanh chóng gây bùng nổ trên mạng.

Ngô Giao Giao từ một “cô em gái đáng thương” trong mắt dân mạng, bỗng chốc trở thành kẻ tham lam, trơ trẽn.

Cô ta gọi điện cho tôi, giọng đầy tức tối:

“Chị thật sự muốn hại chết em đúng không?”

Chưa đầy vài phút sau, cậu tôi cũng gọi đến.

“Ta khuyên cháu tốt nhất là xóa hết mọi thứ ngay lập tức!”

Tôi khẽ nhếch môi.

Để bọn họ từ trên cao rơi xuống thấp như vậy, vẫn chưa đủ thú vị.

Tôi quyết định dành những ngày tiếp theo chơi cùng con trai.

Chuyện này chưa giải quyết xong, tôi cũng chẳng có tâm trạng quay lại làm việc.

Tôi ôm con trai vào lòng, nhẹ giọng thì thầm bên tai bé:
“Ngoan nào, mẹ giờ không còn tiền nữa, mẹ đã dùng hết tiền để mua một căn nhà khác rồi.”

Tôi liếc mắt thấy có bóng người đứng trong góc tối.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại tôi đổ chuông.

Cậu tôi gọi đến:
“Nghe nói mày lại mua thêm một căn nhà?”

Tôi giả vờ ngạc nhiên:
“Sao cậu biết?”

“Không cần biết tao biết bằng cách nào. Tao khuyên mày tốt nhất là giao căn nhà ra, nếu không, mày sẽ không sống yên đâu.”

Giọng tôi run rẩy, tỏ vẻ hoảng sợ:
“Cậu định làm gì?”

“Tao thì chẳng muốn làm gì cả, chỉ là… mẹ mày, tao không chắc có thể khống chế được nữa đâu.”

Tôi cắn môi, im lặng một lát rồi nói:
“Được, tôi đồng ý, sẽ đưa căn nhà cho cậu.”

Hôm sau, họ kéo nhau đến rất sớm.

Tôi nhìn thẳng vào họ, nhếch môi:
“Tôi đã nói rồi, nhà của tôi không thuộc về bất kỳ ai trong nhà họ Ngô.”

Cậu tôi lập tức tức giận:
“Mày đang cố tình đùa bọn tao đúng không?”

Ngô Giao Giao đảo mắt, tôi biết cô ta đã hiểu ý của tôi.

“Tôi có thể không đưa nhà cho người họ Ngô, nhưng nếu em họ không còn là con cháu nhà Ngô nữa, tôi có thể để cô ấy nhận nhà.”

Họ nhìn nhau, nói sẽ về bàn bạc lại.

Tôi biết chắc chắn chuyện này sẽ thành công.

Họ tuyệt đối không từ bỏ miếng mồi ngon này.

Quả nhiên, chỉ sau vài ngày, cậu tôi lại dẫn Ngô Giao Giao đến, lần này còn mang theo hộ khẩu gia đình.

Tôi cùng họ đi làm công chứng.

Từ giờ, Ngô Giao Giao chính thức không còn là người nhà họ Ngô nữa.

“Giờ thì nó không còn là con cháu nhà tao nữa rồi, mau sang tên căn nhà đi.”

Cậu tôi hất cằm, lớn giọng ra lệnh.

Tôi mỉm cười.

Đưa ra một bản hợp đồng chuyển nhượng giả cho họ.

Ngô Giao Giao chưa từng học hành tử tế, dĩ nhiên không nhận ra có gì đó sai sót.

Tôi dịu dàng nói với cô ta:
“Chị biết mình sai rồi, nên muốn giúp em sửa sang lại nhà, coi như bù đắp.”

Ngô Giao Giao sung sướng dẫn tôi về nhà.

11

Trong những ngày sống cùng cô ta, tôi không ngừng tạo dựng hình ảnh.

“Nhìn này, Giao Giao, đây là sợi dây chuyền mới của chị, đẹp không?”

Mắt Ngô Giao Giao lóe lên tia ghen tị.

Cô ta cố gắng kiềm chế biểu cảm:
“Đẹp lắm, chắc đắt lắm nhỉ?”

Tôi giả vờ thờ ơ, tháo chiếc vòng ra đặt sang một bên:
“Không đắt, chỉ là một ít tiền lẻ thôi mà.”

Chúng tôi sống cùng nhau hai tuần.

Trong thời gian đó, dây chuyền, vòng tay, đồ trang sức của tôi liên tục biến mất, nhưng chất lượng cuộc sống của cô ta ngày càng cao.

Tôi không nói gì cả.

Cho đến một ngày.

Tôi mua một chiếc vòng tay trị giá một triệu tệ.

Là một món đồ tôi đã bỏ rất nhiều tiền ra để mua.
Hôm sau thức dậy, chiếc vòng đã biến mất.