Tôi nghe tin em gái chồng bị thất lạc hai mươi năm nay đã được tìm thấy, liền vội vàng chạy về nhà chồng để an ủi anh ấy.
Không ngờ vừa đến, cô ta đã tỏ ra đầy địch ý với tôi, còn chồng tôi thì lại ngầm dung túng.
Chỉ thấy Cố Hà Vũ chỉ thẳng vào tôi, vừa khóc vừa ấm ức:
“Cô ta chính là con giả đã thay tôi ở bên mọi người suốt hơn hai mươi năm sao?
Giờ tôi đã trở về, cái nhà này không còn cần cô ta nữa. Mau đuổi cô ta đi!”
Tôi nhìn chồng đang ôm em gái an ủi, lại nhìn sang bố mẹ chồng với vẻ mặt khó xử.
Chẳng lẽ tôi không phải con dâu nhà họ Cố, mà là một “giả thiên kim” hay sao?
Chương 1
Tôi có chút sững sờ, chẳng hiểu cô ta đang nói cái gì.
Chẳng lẽ lưu lạc ngoài kia lâu quá, đầu óc cũng hỏng mất rồi?
Cô ta chắn chặt cửa, không cho tôi bước vào.
Bố mẹ chồng thấy tình cảnh ngượng ngùng, vội vàng giải thích:
“Hà Vũ, đừng nói bậy, đây là Thẩm Tĩnh, chị dâu con đấy!”
Tưởng rằng chỉ là một hiểu lầm, giải thích rõ ràng thì xong, nhưng Cố Hà Vũ lại không hề nghe.
Cô ta rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào chất vấn:
“Ba mẹ, sao ba mẹ còn bênh vực cô ta?
Lẽ nào các người không nỡ để cô ta đi, nên dù đổi thân phận cũng phải giữ cô ta lại?
Thảo nào nhiều năm qua chẳng ai tìm tôi, thì ra luôn có người thay tôi tận hiếu ở bên cạnh các người.
Vậy tôi còn trở về để làm gì?
Các người không muốn đuổi cô ta thì tôi đi!
Trong nhà này, có cô ta thì không có tôi, có tôi thì không có cô ta!”
Chồng tôi, Cố Thường Nghiêm, thương cô em gái thất lạc từ nhỏ nên vội vàng trấn an:
“Hà Vũ, đây thật sự là chị dâu em mà. Trong nhà vẫn còn ảnh cưới của bọn anh với nhau kia kìa.
Trong nhà này chỉ có một mình em là thiên kim, lấy đâu ra ‘giả thiên kim’ nào khác?”
Nhưng Hà Vũ như một cái máy hỏng, không hề nghe lời ai.
“Em không cần biết! Có cô ta thì không có em!
Bao năm qua cô ta đã thay em hưởng hết giàu sang phú quý, giờ em trở về lại phải nhường chỗ cho cô ta sao?”
Đến lúc này tôi mới nhận ra, cô ta đã coi tôi là cái gai trong mắt, là kẻ cướp đi cuộc sống vốn dĩ thuộc về mình.
Nhưng thực tế, không có nhà họ Cố tôi vẫn sống sung túc.
Nhà họ Thẩm của tôi còn mạnh hơn nhà họ Cố gấp nhiều lần.
Nếu không phải tôi kết hôn với Cố Thường Nghiêm, đưa cho nhà họ Cố biết bao nguồn lực, thì bây giờ nhà họ Cố đã sớm phá sản, lấy đâu ra cơ hội cho cô ta quay về làm thiên kim?
Đứng trước cảnh này, Thường Nghiêm kéo tôi lại bàn bạc:
“Thẩm Tĩnh, hay là anh đưa em ra ngoài ở tạm một thời gian đi. Em ở đây sẽ làm Hà Vũ thêm kích động.”
Tôi thật sự không đồng ý. Tôi có làm gì sai mà lại phải dọn đi?
Nhưng nghĩ đến việc Hà Vũ có bệnh, tôi tạm thời không muốn so đo.
Nào ngờ, khi tôi và chồng vừa quay lưng, Hà Vũ liền gào ầm lên như phát điên:
“Không được! Anh trai không được đi!
Chúng ta là một gia đình, phải ở bên nhau, để cái đồ giả đó đi!”
Bước chân Thường Nghiêm khựng lại, bàn tay đang ôm eo tôi cũng chậm rãi buông xuống.
Tim tôi chùng hẳn. Đây là lần đầu tiên anh ấy chọn người khác thay vì tôi.
“Thẩm Tĩnh, cô ấy là em gái anh, anh không thể không nghĩ đến cảm nhận của cô ấy.
Hôm nay em hãy tự ra ngoài ở đi.”
Khi về nhà chồng, tôi hân hoan vui vẻ.