Vị hôn phu đem toàn bộ của hồi môn của tôi cho em gái nuôi của anh ta.
Cô ta – Cố Uyển Uyển – lên Weibo khoe khoang:
“Hi hi, mình có người anh trai yêu thương nhất thế gian!”
Tôi lập tức gọi điện cho Cố Hoài:
“Trong vòng một tiếng, mang của hồi môn của tôi trả lại. Nếu không, hậu quả tự chịu.”
Cố Hoài cười cười giải thích:
“Vợ à, nhà em có tiền, còn Uyển Uyển thì chẳng có quyền có thế gì cả, anh sợ sau này nó lấy chồng sẽ bị bắt nạt.
Em đưa của hồi môn cho nó, coi như làm việc tốt đi.”
Anh ta bận rộn chọn nội y cho Cố Uyển Uyển mặc ngày mai.
Tôi dập máy.
Nửa tiếng sau, tôi kéo một tấm băng rôn to đùng treo thẳng trước cửa công ty họ.
“Yêu cầu hai anh em trộm cắp lập tức trả lại của hồi môn của tôi!”
Đồ của tôi, tuyệt đối không để cho loại người rẻ rúng đó xài không.
1
Đúng vào giờ nghỉ trưa, người qua lại đông đúc, ai cũng nhìn tôi chằm chằm.
Tôi ung dung ngồi trên ghế, ấn nút loa phát thanh.
“Chu Hoài, làm ơn mau trả lại của hồi môn cho tôi, đừng mải chọn nội y cho em gái nuôi Cố Uyển Uyển nữa.”
“Dù sao cũng chẳng tới lượt anh được hưởng.”
Có người bật cười khúc khích, rút điện thoại ra quay video.
Vài phút sau, Cố Hoài gọi điên cuồng, tôi đều từ chối hết.
Anh ta liên tục nhắn tin, tôi chẳng buồn xem, thẳng tay chặn luôn.
Cho đến khi cuộc gọi thứ năm mươi đến, tôi mới bấm nghe.
Chu Hoài gào lên:
“Em điên rồi à?! Đây là nơi anh làm việc, em làm ầm lên thế này, anh với Uyển Uyển còn mặt mũi nào mà sống!”
“Mau dọn hết cái đống này đi cho anh!”
Chúng tôi đã bên nhau ba năm, đây là lần đầu tiên anh ta nổi giận với tôi vì một người phụ nữ khác.
Trái tim tôi lạnh ngắt:
“Muốn ngẩng đầu làm người thì đừng có đi ăn trộm đồ của tôi.”
“Làm gái còn muốn dựng cổng tiết hạnh, anh không thấy buồn nôn à?”
Chu Hoài gằn giọng:
“Em bớt nói lời khó nghe được không?!”
“Uyển Uyển tính tình yếu đuối, có của hồi môn thì mới có thể ngẩng đầu ở nhà chồng.
Còn em thì khác, dù không có gì anh cũng sẽ luôn yêu em.”
“Em rộng lượng một chút đi, đừng làm khó một cô gái tội nghiệp.”
Tôi lạnh lùng nói:
“Cố Hoài, của hồi môn của tôi là ba mẹ chuẩn bị suốt hơn hai mươi năm, mỗi năm một món, mới tích góp được đến hôm nay.”
“Nó vô cùng quan trọng với tôi. Nếu anh không trả lại, chuyện này chưa xong đâu.”
Ở đầu dây bên kia, Cố Uyển Uyển vừa khóc nức nở:
“Huhu, anh ơi, có nhiều người mắng em là ăn cắp, em phải làm sao đây? Em muốn chết quá…”
Cố Hoài đau lòng dỗ dành:
“Đừng khóc, anh đã lo liệu xong hết rồi, không sao đâu.”
Giọng anh ta có phần chột dạ:
“Vợ à, anh còn chút việc, cúp máy trước nhé.”
“Lát nữa anh sẽ cho bảo vệ tịch thu hết đồ của em. Chuyện đến đây là kết thúc đi.”
Anh ta vội vàng cúp máy, chắc là đang bận an ủi Cố Uyển Uyển.
Bảo vệ đến thu hết đồ của tôi.
Tôi vẫn ngồi nguyên tại chỗ, uống một ngụm trà, miệng đắng nghét.
Tôi và Chu Hoài quen nhau từ thời đại học, anh ta yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Khi đó, anh ta chỉ là một cậu sinh viên nghèo chẳng có gì trong tay.
Thế mà vì theo đuổi tôi, anh ta có thể nhịn ăn tiêu ba tháng chỉ để mua một sợi dây chuyền tặng tôi.
Dưới ánh trăng, đôi mắt anh sáng rực, nói sẽ mãi mãi yêu tôi.
Tôi cảm động, không do dự mà chọn ở bên anh ta.
Tưởng rằng tình yêu đó sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng giờ đây, lòng anh đã đổi thay.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm xúc.
Gọi điện cho trưởng bộ phận nơi Cố Uyển Uyển làm việc:
“Thông báo cho Cố Uyển Uyển nghỉ việc, ngày mai tôi không muốn thấy cô ta trong công ty.”
“Còn nữa, nói với Chu Hoài, tối nay tôi không thấy được thứ tôi muốn, anh ta cũng cuốn gói ra khỏi công ty luôn đi.”
Cố Uyển Uyển chỉ tốt nghiệp cao đẳng, vốn dĩ không đủ tư cách vào công ty nhà tôi.
Là Chu Hoài van xin tôi cho cô ta một cơ hội.
Anh ta nói Cố Uyển Uyển hiền lành, chăm chỉ, nhất định sẽ làm việc tốt để khiến tôi hài lòng.
Ha.
Làm việc chăm chỉ chỉ là cái cớ.
Cô ta chăm chỉ nhất là trong việc quyến rũ bạn trai của tôi thì có.