Người lên tiếng là cô của Giang Tự, nổi tiếng giỏi nịnh trên đạp dưới, trước đây cũng nhiều lần ngáng chân tôi.

Nếu là tôi của trước kia, chắc đã tức giận phản bác, trúng đúng kế bọn họ.

Nhưng hôm nay, tôi chẳng thèm nhìn bà ta lấy một cái, đi thẳng đến trước mặt mẹ Giang, đưa quà: “Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.”

Hiếm khi thấy tôi biết lễ nghĩa, mẹ Giang rõ ràng có hơi bất ngờ, miễn cưỡng nhận lấy, tiện tay đặt qua một bên, lạnh nhạt “Ừ” một tiếng: “Đến rồi à.”

“Bà nội, chúc bà hồng nhan mãi mãi, xuân thu không già.” Tiểu Dụ ngẩng khuôn mặt nhỏ, giọng non nớt mà lễ phép chúc mừng.

Mẹ Giang lập tức rạng rỡ, kéo Tiểu Dụ lại bên cạnh: “Ôi chao, cháu ngoan của bà, cái miệng đúng là ngọt quá đi mất!”

Tôi cũng biết điều, tìm cớ rút lui.

Vừa ra đến hành lang, Giang Tự đã đuổi theo, giọng đầy châm chọc: “Sao thế? Đổi tính rồi? Nãy bị người ta nói vậy mà không cãi lại?”

Tôi chẳng buồn để ý, xoay người định rời đi, nhưng bị anh ta nắm cằm, trong mắt hiện rõ sự bực bội và dò xét:

“Hừ, làm bộ ngoan ngoãn cái gì? Thẩm Lăng, cô càng như vậy…”

“Khụ khụ.” Một tiếng ho khan cắt ngang lời Giang Tự.

Anh ta lập tức buông tay, lùi về sau hai bước, giọng nghiêm túc: “Ba.”

Cha Giang chắp tay sau lưng, nhìn tôi, giọng trầm thấp: “Thẩm Lăng, theo tôi vào thư phòng một chuyến.”

Vừa bước chân vào thư phòng, một áp lực vô hình liền ập tới.

— “Quỳ xuống!”

Một tiếng quát lạnh vang dội như sấm nổ bên tai, giáng mạnh xuống đầu tôi.

Tôi sững người — kiếp trước không có chuyện này, chẳng lẽ sự ‘ngoan ngoãn’ của tôi hôm nay khiến con cáo già này sinh nghi?

Tôi hít sâu một hơi, không cãi lời, quỳ xuống.

Trên đỉnh đầu là giọng nói lạnh lẽo không cảm xúc của cha Giang:

“Đã bước vào cửa nhà họ Giang, thì hãy vứt bỏ hết những toan tính hèn hạ của cô đi! An phận mà làm tốt vai trò của mình.”

“Nhớ kỹ! Giang Dụ mang họ Giang, là người thừa kế chính danh của nhà họ Giang! Nếu cô còn dám có ý đồ xấu với nó, ví dụ như lợi dụng nó để tranh sủng, thì đừng trách tôi, Giang mỗ đây, ra tay tàn nhẫn!”

Tôi giữ thẳng sống lưng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của ông ta, không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Những chuyện trước kia, là tôi hồ đồ.”

“Xin ông yên tâm, Tiểu Dụ là đứa con do tôi mười tháng hoài thai sinh ra. Từ nay về sau, tôi, Thẩm Lăng, nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm một người mẹ, bảo vệ thằng bé thật tốt.”

Ánh mắt sắc bén của cha Giang dừng lại trên mặt tôi vài giây, hừ lạnh một tiếng, ra hiệu cho tôi ra ngoài: “Hy vọng cô nói được làm được.”

Đến cửa, tôi liếc qua bản hồ sơ thầu trên bàn ông ta, nói thêm một câu:

“Lô đất ở phía tây thành phố, ông cứ xử lý theo cách ông muốn, không cần phải cân nhắc đến nhà họ Thẩm. Tôi với họ, từ lâu đã không còn liên quan gì nữa rồi.”

5

Vừa ra khỏi thư phòng chưa bao xa, điện thoại tôi rung lên.

Là “bạn thân tốt” của tôi — Lâm Dao — gửi tin nhắn tới, một loạt ảnh tràn ngập màn hình.

Phía sau là Bệnh viện Nhân dân Số Một, Tô Tình Tuyết mặc váy trắng, yếu ớt tựa vào lòng Giang Tự, bên hông khoác áo vest của anh ta, mặt tái nhợt.

【Lăng Lăng! Tức chết đi được! Con tiện nhân mặt dày Tô Tình Tuyết lại bày trò yếu đuối để quyến rũ thiếu gia Giang rồi! Nhìn cái vẻ mặt đáng ghét của nó kìa! Cậu chịu nổi sao?!】

Tôi nhìn màn hình điện thoại, khẽ cong môi cười.

Kiếp trước, tôi từng bị mấy tấm ảnh thế này kích thích đến phát điên, làm ầm lên giữa tiệc, còn Lâm Dao thì luôn “hào hiệp đứng về phía tôi”.

Nhưng bây giờ? Tôi giơ tay, lần lượt lưu lại toàn bộ ảnh chụp.

Sau đó mở khung chat, giả vờ phẫn nộ mà nhắn:

【Dao Dao, chỉ có cậu là tốt với tớ nhất! Mau giúp tớ canh chừng bọn họ! Chụp thêm nhiều vào! Chờ đến ngày có đầy đủ chứng cứ, tớ nhất định sẽ tự tay xé xác con tiện nhân đó! Đến lúc đó cậu nhất định phải giúp tớ đấy!】

Ấn gửi, ánh mắt tôi chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.

Lâm Dao, Tô Tình Tuyết — những đau khổ mà hai người từng gây ra cho tôi kiếp trước, kiếp này tôi sẽ đòi lại gấp bội!

Những tấm ảnh này — chính là bằng chứng thép sẽ đóng đinh Giang Tự tội ngoại tình trong hôn nhân ở tòa án sau này!

Có lẽ hôm nay tôi không làm ầm lên, nên mẹ Giang hiếm khi tỏ ra dễ chịu với tôi đôi chút.

Tôi lấy làm mừng vì được yên ổn, chỉ ngồi trong góc ăn chút bánh ngọt.

Cho đến khi một bóng dáng thướt tha xuất hiện ở cửa, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Là Tô Tình Tuyết, cô ta mặc một chiếc sườn xám màu lam nhạt, tóc dài búi lên, khí chất dịu dàng, nở nụ cười duyên dáng bước đến bên mẹ Giang.

Giọng thân thiết: “Bác gái, chúc bác phúc như biển rộng không bến bờ, thọ như linh xuân vượt tám ngàn năm.”

Nụ cười trên mặt mẹ Giang cũng trở nên chân thật hơn, thân mật kéo cô ta ngồi xuống bên cạnh, như thể cô ta mới là con dâu chính thức được nhà họ Giang công nhận.

Tôi quay mặt đi, không biểu cảm, thấy buồn nôn với mấy trò hề này, nhưng tay lại bất ngờ bị một bàn tay nhỏ xíu nắm lấy.

Cúi đầu, tôi chạm phải ánh mắt long lanh của Tiểu Dụ: “Mẹ ơi, trong lòng con, mẹ là giỏi nhất, tuyệt vời nhất, không ai bằng được mẹ cả!”

Thật ra tôi đã quen với những chênh lệch này từ lâu, nhưng lòng vẫn ấm lên, tôi nở nụ cười chân thành: “Cảm ơn bảo bối!”

Trong suốt buổi tiệc sinh nhật, tôi tự thấy mình hành xử trầm ổn, yên tĩnh, như một tấm phông nền đạt chuẩn.

Thế nhưng vừa dỗ Tiểu Dụ ngủ xong, xoay người lại, tôi lập tức bị Giang Tự bóp lấy cổ tay, hung hăng đẩy mạnh vào bức tường lạnh lẽo.

Lưng va mạnh vào tường, đau đến tê rần, tôi khẽ rên lên, đối mặt với ánh mắt bốc lửa giận dữ của Giang Tự.

“Thẩm Lăng!”

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, siết chặt cổ tay tôi như kìm sắt.

“Tôi đã cảnh cáo cô rồi! Đừng chọc giận Tình Tuyết! Cô xem lời tôi là gió thoảng bên tai đúng không?!”

“Hôm nay cô đã nói gì với cô ấy! Cô có biết sau khi về nhà, cô ấy suy sụp tinh thần, suýt chút nữa…”

Nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí của anh ta, tôi lạnh lùng cười trong lòng — tôi đã nói gì à?

Tôi chẳng qua chỉ cười nhạt, khi cô ta cố tình khiêu khích tôi, mà nói với cô ta rằng:

— Chỉ cần tôi chưa ly hôn, thì cô ta mãi mãi chỉ là tiểu tam không thể bước ra ánh sáng.

Cổ tay đau nhói vì bị bóp, nhưng tôi chỉ bình tĩnh nhìn anh ta:

“Giang Tự, anh nghĩ gì thì tùy, tôi mệt rồi, không còn sức cãi nhau với anh nữa.”

“Còn giả vờ?” Sự bình tĩnh của tôi dường như càng khiến anh ta tức giận, Giang Tự siết chặt tay hơn, kéo tôi lại gần.

“Cô tưởng hôm nay đóng vai người vợ ngoan hiền ở nhà cũ, là có thể xóa sạch thủ đoạn dơ bẩn ngày xưa hạ thuốc leo lên giường tôi à? Đừng có mơ nữa, Thẩm Lăng!”

Tôi từng nghĩ, sống lại một đời, chỉ cần tôi không còn hy vọng gì vào người đàn ông này, thì sẽ không còn đau, không còn bị anh ta tổn thương nữa.

Nhưng khoảnh khắc này, lời anh ta nói vẫn như kim độc đâm mạnh vào trái tim tôi vốn đã rách nát từng mảnh.

“Hừ, loại đàn bà như cô…” Anh ta cười lạnh, đưa ngón tay cái chà xát mạnh lên khóe mắt tôi.

Thế nhưng ngay khi chạm vào da tôi, anh ta đột ngột khựng lại, rồi đưa tay lên trán tôi.

“Cô bị sốt à?!” Đồng tử anh ta co lại, lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Cảm xúc mất kiểm soát cuộn trào như thủy triều, tôi bùng nổ, hung hăng đẩy mạnh anh ta ra!