5

Thông tin này tuy sốc, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể khiến Kiều Vũ bị lên án về mặt đạo đức.

Lục Thường Phong cau mày, lại hỏi:

“Còn gì đáng tin hơn không? Chỉ dựa vào chuyện này thì tôi chưa thể lật đổ nhà họ Kiều.”

Tôi lắc đầu:

“Chỉ có thế thôi.”

Lục Thường Phong tặc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận.

Dù sao thì bây giờ anh ta đã mất đi khả năng tự đọc bình luận, cách duy nhất để tiếp cận chúng chỉ còn lại tôi.

Rượu đã ba vòng, mẹ Lục nhẹ nhàng dùng thìa bạc gõ vào thành ly, thu hút sự chú ý của mọi người.

Lục Lâm An đắc ý vô cùng, còn Kiều Vũ thì hiếm hoi lắm mới lộ ra vẻ e thẹn.

Hai người đứng cạnh nhau, trông như một cặp trời sinh.

Ngay sau đó, Lục lão gia chính thức tuyên bố—

Nhà họ Lục và nhà họ Kiều sẽ liên hôn.

Nhà họ Kiều vốn quyền thế, tài lực hùng hậu.

Có được cuộc hôn nhân thương mại này, ai sẽ là người thừa kế nhà họ Lục đã không cần phải bàn cãi.

Lời vừa dứt, tiếng vỗ tay vang khắp hội trường.

Lúc này, ánh mắt mọi người cũng dần dừng lại trên người Lục Thường Phong.

Gương mặt tuấn tú, nho nhã của anh ta thoáng hiện lên một nét dữ tợn méo mó.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh ta đã điều chỉnh lại biểu cảm, quay về vẻ điềm tĩnh như mây gió.

Tôi hiểu cảm giác của anh ta.

Dù sao cũng là bố ruột của mình, lại dắt một thằng con rơi lên đầu mình ngồi chễm chệ.

Ai mà chịu cho nổi?

Ngay lúc đó, tôi thấy Lục Thường Phong nhẹ nhàng đẩy gọng kính, nghiến răng nói nhỏ:

“Nhìn cái bộ mặt đắc ý đó kìa, cứ như thể hắn vớ được món hời lắm ấy.”

“Một thằng nghiện cờ bạc cộng với một mụ tú bà, đúng là trời sinh một cặp.”

Tôi nhướng mày:

“Tú bà?”

Lục Thường Phong khẽ cười khẩy:

“Chứ còn gì nữa? Ai mà chẳng biết, nhà họ Kiều giàu lên nhờ vào việc kinh doanh thân xác.”

“Thế mà bây giờ lại đi quảng bá bản thân là nữ doanh nhân thành đạt? Chuẩn mực của phụ nữ thời đại mới? Mắc cười thật, một con tú bà thì có tư cách gì mà làm gương?”

“Mà tôi nói này, ông già không phải thích chơi bời sao?”

“Dù gì nhà họ Lục cũng chẳng còn phần cho tôi nữa, vậy tôi cứ kiếm một cô gái trong hộp đêm của con dâu tương lai mà dâng lên cho ông ấy.

“Để rồi sinh ra thêm vài thằng con rơi, cho cái thằng Lục Lâm An ngu ngốc đó tức chết luôn!”

Vừa nói, ánh mắt Lục Thường Phong càng thêm hưng phấn, như thể mạch nhâm đốc đã được khai thông.

Tôi lạnh lùng nhìn người đàn ông bên cạnh, sắc mặt hơi vặn vẹo vì đắc ý.

Cho đến khi anh ta nhận ra mình đã hơi mất kiểm soát.

Thấy tôi nhìn mình chăm chú, anh ta ho nhẹ một tiếng, tìm cách chữa cháy:

“Không còn cách nào khác, cái giới này vốn dĩ là vậy. Không từ thủ đoạn, cá lớn nuốt cá bé.”

Tôi cũng gật đầu đồng tình:

“Đúng, ác nhân tự có ác nhân trị.”

Nói xong, tôi viện cớ cơ thể không khỏe, rời đi trước.

6

Trong thời gian sau đó, Lục Thường Phong bận rộn hẳn lên.

Là trợ lý riêng của anh ta, tôi đương nhiên biết anh ta đang làm gì.

Chỉ trong vòng một tuần, anh ta đã lén lút rút một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp học viện múa từ hộp đêm của Kiều Vũ…

Rồi tặng cho chính cha mình.

Còn tôi, vẫn theo anh ta chạy đôn chạy đáo, gặp gỡ từng khách hàng một.

Từ dân xã hội đen đến giới thượng lưu, từ giao dịch hợp pháp đến phi pháp.

Không thể phủ nhận, Lục Thường Phong là một kẻ thông minh.

Mặc dù có bình luận như một cheat code hỗ trợ, nhưng anh ta vẫn thích tự mình sắp đặt mọi thứ, tận hưởng cảm giác kiểm soát cục diện.

Theo lời anh ta, đây gọi là giảm thiểu rủi ro.

Dù sao thì cheat code này cũng không ổn định, biết đâu một ngày nào đó lại mất đi thì sao?

Lúc anh ta nói những lời này, tôi đang sắp xếp tài liệu trong văn phòng.

Nghe vậy, tay tôi khẽ khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó, tôi chỉ cười nhẹ, tỏ vẻ đồng tình.

Lục Thường Phong không để ý đến phản ứng nhỏ này của tôi, chỉ đơn giản giao thêm công việc mới cho tôi.

Hồi còn học ở khoa Luật, giáo sư đã từng nói một câu mà tôi nhớ mãi—

“Tất cả những cách kiếm tiền có thể giúp một người nhanh chóng tích lũy tài sản…”

“Đều được viết rõ ràng trong Bộ luật Hình sự.”

Lục Thường Phong cũng không ngoại lệ.

Trợ lý cũ của anh ta vốn “nhát như cáy”, vừa nghe đến những chuyện anh ta làm đã sợ đến mức chạy mất dép.

Nhưng tôi thì khác.

Tôi không sợ chết.

Xuất thân từ trường danh giá, ngoại hình xinh đẹp, năng lực xuất sắc, chỉ cần chỉ đâu đánh đó.

Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, tôi đã trở thành cánh tay đắc lực nhất bên cạnh Lục Thường Phong.

Anh ta là mặt sáng, tôi là mặt tối.

Khi Lục Thường Phong giành được thương vụ lớn cuối cùng mà Lục Lâm An có thể dựa vào, hắn cuối cùng cũng phát điên.

Tại bữa tiệc gia đình mừng Lục Thường Phong ký được hợp đồng lớn,

Nhìn cảnh anh ta được vây quanh như ngôi sao sáng, ngay cả cha mình cũng lộ rõ nụ cười hài lòng.

Lục Lâm An hít sâu hai hơi, rồi đột ngột đập vỡ ly rượu trong tay!

Mọi người xung quanh đều bị hành động này làm cho giật mình.

Lục lão gia nhíu mày, quát lớn:

“Lục Lâm An, mày lại phát điên cái gì nữa?!”

Lục Lâm An hung hăng lườm anh trai mình, một lúc sau bỗng cười lạnh:

“Tất nhiên là em mừng cho anh trai rồi. Dù gì anh cũng nỗ lực như vậy, đến mức phải ‘đào tường nhà’ để lập công trong tập đoàn Lục thị.”

“Bây giờ ước nguyện đã thành, là em trai, em cũng phải chúc mừng anh chứ!”

Lời vừa dứt, Lục lão gia tức giận quát lớn:

“Câm miệng ngay!”

Tôi đứng bên cạnh Lục Thường Phong, lạnh lùng quan sát Lục Lâm An phát điên.

Hắn tức giận cũng là điều dễ hiểu.

Những lần trước, Lục Thường Phong chỉ giành lấy vài cơ hội nhỏ, cùng lắm là cắt chút da thịt của hắn.

Nhưng lần này, hắn bị rút tận xương tủy.

Thương vụ này quy mô cực lớn, đến mức hắn còn phải tận dụng quan hệ của vị hôn thê Kiều Vũ.

Ban đầu, hắn còn định nhân cơ hội này thể hiện bản lĩnh với nhạc phụ tương lai.

Nhưng không ngờ, đầu chưa kịp đội vương miện thì người khác đã đoạt mất ngai vàng.

Sao hắn có thể không hận?!

Hơn nữa, hắn cũng thừa biết cha mình là hạng người gì—tham lợi quên nghĩa, vứt bỏ vợ con.

Dù mẹ hắn đã chính thức leo lên vị trí bà chủ nhà họ Lục,

Nhưng chỉ cần Lục Thường Phong xuất sắc hơn, kiếm tiền giỏi hơn, thì cha hắn chắc chắn sẽ chuyển hết cổ phần cho anh ta.

Dù gì cũng là con mình, tiền cho ai chả thế!

Chỉ nghĩ đến viễn cảnh sau này không nhận được một xu từ nhà họ Lục, hắn đã tức đến mức muốn nổ tung.

Huống hồ, trước khi đến đây, hắn vừa bị Kiều Vũ chửi té tát vì để mất dự án này.

Cơn giận của hắn đã lên tới đỉnh điểm.

Lúc này, hắn đảo mắt nhìn quanh, chợt thấy tôi đứng lặng lẽ trong góc.

Ánh mắt hắn chợt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Hắn không động được đến Lục Thường Phong…

Chẳng lẽ ngay cả một con tốt nhỏ bé như tôi cũng không làm gì được sao?

Tối hôm đó, sau bữa tiệc, Lục Thường Phong đưa tôi về tận cửa.

Giá nhà ở Bắc Kinh vốn đắt đỏ, anh ta nhìn khu chung cư cũ kỹ trước mặt, giọng mang theo chút ghét bỏ:

“Tôi chẳng phải đã trả lương cho em rồi sao? Sao vẫn ở cái chỗ này?”

Tôi thản nhiên tháo dây an toàn:

“Thiếu gia, tôi không phải anh, tôi chỉ là một kẻ làm công, nghèo đến phát sợ.”

“Với mức lương này, muốn mua một căn hộ ‘ra hồn’ ở Bắc Kinh, tôi còn phải làm công cho anh ít nhất 30 năm nữa.”

Lục Thường Phong cạn lời.

Nhưng như chợt nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt anh ta hơi nheo lại, tay ấn nhẹ lên mu bàn tay tôi.

“Vậy em chưa bao giờ nghĩ đến việc…”

“Có cách nào để một bước lên trời, bớt đi 30 năm vất vả?”

Không gian trong xe bỗng chốc rơi vào im lặng tuyệt đối.

Tôi quay đầu nhìn anh ta.

Tổng tài trẻ tuổi, tuấn tú, đôi mắt đào hoa dưới ánh đèn đường phản chiếu, tựa như mang theo vài phần chân tình.

Người lớn cả rồi, ai mà không hiểu ý đối phương?

Chỉ trong một khoảnh khắc.

“Cạch.”

Tôi không chút biểu cảm, kéo chốt cửa, bước xuống xe.

Đi được vài bước, tôi quay đầu lại nhìn.

Chiếc siêu xe trị giá hàng chục triệu vẫn còn dừng nguyên tại chỗ.

Lục Thường Phong mở đèn pha, chiếu sáng con đường về nhà của tôi.