4
Tại bữa tiệc, tôi khoác lên người bộ lễ phục mà Lục Thường Phong tự tay chọn cho tôi.
Chiếc váy dài màu tím sen ôm sát, tôn lên từng đường cong trên cơ thể tôi một cách hoàn hảo.
Tôi nâng cổ tay lên, nơi đó là chiếc vòng ngọc bích mà Lục Thường Phong vừa đeo lên cho tôi lúc nãy.
Chiếc vòng ngọc bích này có nước ngọc tuyệt hảo, khi đeo lên tay tôi trông như một dòng suối trong vắt, mềm mại và thanh thoát.
Lục Thường Phong nói, đây là bảo vật gia truyền mẹ anh ta để lại.
Nói xong, anh ta còn liếc mắt nhìn tôi, như muốn quan sát phản ứng của tôi.
Tôi chỉ cười mà không đáp, nhẹ nhàng khoác chiếc khăn choàng lên tay.
Mặc dù chúng tôi nói rằng sẽ hợp tác,
Nhưng từ miệng Lục Thường Phong, tôi chưa từng nghe được một câu thật lòng.
Anh ta nghĩ rằng tôi nghèo, chẳng biết gì về trang sức cổ, nên ra sức lừa tôi.
Nhưng anh ta không biết rằng—
Khi học đại học, tôi từng chọn một môn học tự chọn về giám định trang sức.
Giáo sư hướng dẫn chúng tôi là một nhà sưu tầm ngọc bích nổi tiếng trong ngành.
Hồi đó, bà từng cho chúng tôi xem một chiếc vòng tay ngọc trắng Hòa Điền vừa được đấu giá tại Sotheby’s.
Vì trên ngọc có một mảng da đỏ tự nhiên trông giống như mây lành, người bán đã quyết định giữ nguyên phần đó như một điềm lành.
Theo lời giáo sư, chiếc vòng tay ấy cuối cùng đã được một nhà sưu tầm trẻ tuổi từ Hoa Quốc mua lại.
Lúc này, tôi nhẹ nhàng vuốt ve phần da đỏ trên chiếc vòng đang đeo, nhớ lại câu nói của Lục Thường Phong khi đeo nó lên tay tôi:
“Đây là vật cuối cùng mẹ tôi để lại cho tôi. Bà dặn tôi sau này tặng nó cho vợ tương lai của mình, nên tôi đã mang theo bên mình suốt 18 năm.”
“Bây giờ, cho em mượn đeo một lát, nhớ giữ gìn cẩn thận nhé.”
Nhìn đôi mắt đào hoa chứa đựng ý tứ sâu xa của anh ta, tôi chỉ cụp mắt xuống, lặng lẽ tránh đi động tác mang tính ám chỉ của anh ta.
Tại sảnh tiệc, Kiều Vũ và Lục Lâm An đứng giữa đám đông.
Chiếc váy đỏ rực rỡ trên người Kiều Vũ càng làm tăng thêm vẻ kiêu kỳ ngạo mạn của cô ta.
Đặc biệt là khi ánh mắt cô ta quét đến tôi đang đứng bên cạnh Lục Thường Phong, vẻ khinh miệt trong mắt càng sâu hơn.
Cô ta bỏ lại Lục Lâm An, bước thẳng đến trước mặt tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi bật cười chế giễu:
“Lục Thường Phong, đây là trợ lý mới mà anh chọn à? Trông cũng chẳng ra sao cả.”
Đối diện với lời mỉa mai của Kiều Vũ, tôi chỉ khẽ cười, đáp lại:
“Đương nhiên tôi không thể sánh được với tiểu thư Kiều. Không những sự nghiệp thành công, cô còn có tấm lòng Bồ Tát nữa.”
“Nghe nói gần đây cô vừa xây dựng một trại cứu hộ chó hoang, còn lên cả hot search nữa. Đúng là đã giúp những chú chó vô gia cư có một mái nhà ấm áp.”
Nghe lời khen này, sắc mặt Kiều Vũ không những không vui, mà còn lướt qua một tia chột dạ.
Cô ta hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, lập tức quay người rời đi.
Tôi mỉm cười, nhìn theo bóng lưng của cô ta.
Chờ Kiều Vũ đi xa, Lục Thường Phong mới quay đầu nhìn tôi:
“Em hình như không ưa cô ta lắm. Cô ta dù gì cũng chỉ là nữ phụ, tạm thời chưa gây chuyện với em mà.”
Tôi che đi ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói thản nhiên:
“Trong nguyên tác, sáu tháng sau, Kiều Vũ sẽ bị phát hiện mắc bệnh thận nghiêm trọng, cần được ghép tạng.”
“Mà nữ chính—có độ tương thích với cô ta lên đến hơn 90%.”
Nghe vậy, ánh mắt Lục Thường Phong lập tức sáng lên, sau đó nhanh chóng nói:
“Vậy thì tốt quá, nhà họ Kiều bây giờ đang đứng về phía Lục Lâm An. Mau xem thử bình luận đi, có cách nào giải quyết vụ này không?”
Vừa dứt lời, anh ta liền kéo cổ tay tôi lại.
Nhưng lần này, bình luận không xuất hiện như mọi khi, mà thay vào đó, một cảnh báo khổng lồ hiện ra—
【CẢNH BÁO, CẢNH BÁO! Hệ thống 022 phát hiện lỗi, quản trị viên 003 đang can thiệp sửa chữa.】
Ngay sau đó, thế giới bỗng nhiên chìm vào im lặng.
Lục Thường Phong không còn nhìn thấy những dòng bình luận như trước nữa.
Anh ta hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi:
“Bình luận đâu rồi?”
Tôi đẩy tay anh ta ra, chậm rãi nói:
“Anh không nghe thấy sao? Hệ thống đã sửa lỗi rồi, nên anh không thể thấy nữa.”
Lục Thường Phong “à” một tiếng, nhưng ngay lập tức hỏi tiếp:
“Vậy em vẫn thấy chứ?”
Ánh mắt tôi lặng lẽ dừng trên đám đông đang rộn ràng trò chuyện, cầm ly rượu chạm cốc với nhau.
Tôi nhìn vào khoảng không trước mặt, nơi những dòng bình luận vốn nên xuất hiện, nhưng giờ đã biến mất không còn dấu vết.
Một lúc lâu sau, tôi mới chậm rãi mở miệng:
“Tôi vẫn thấy.”
Dưới sự thúc giục của Lục Thường Phong, tôi tiếp tục đọc những dòng bình luận không tồn tại trong mắt anh ta:
“Bình luận nói rằng, nửa năm trước, cái gọi là ‘trại cứu hộ chó hoang’ mà Kiều Vũ xây dựng…”
“Thực chất là một lò mổ chó khổng lồ.”
Nghe xong, ánh mắt của Lục Thường Phong lập tức trợn tròn.
Với tư cách là đại tiểu thư nhà họ Kiều, Kiều Vũ luôn duy trì hình ảnh vô cùng hào nhoáng trước công chúng.
Cô ta thích cảm giác được tôn sùng, vì vậy khi Internet bùng nổ, cô ta nhanh chóng trở thành một hotgirl mạng.
Nhân cơ hội đó, cô ta thành lập một công ty truyền thông chuyên về các influencer.
Gần đây, cô ta để mắt đến thị trường thú cưng—một ngành công nghiệp đang trên đà bùng nổ.
Để tranh thủ lợi nhuận, cô ta đã lợi dụng thân phận tiểu thư nhà giàu của mình, cùng với danh tiếng trên mạng, hợp tác với một tổ chức bảo vệ động vật địa phương để xây dựng “trại cứu hộ chó hoang”.
Trên thực tế, “trại cứu hộ” này chẳng khác gì công cụ kiếm tiền của Kiều Vũ.
Những con chó giống quý hiếm sẽ được bí mật bán cho cửa hàng thú cưng hoặc cho những khách hàng giàu có tìm đến tận nơi.
Những con bị bệnh hoặc bị thương thì được mang ra quay video, kêu gọi quyên góp từ cộng đồng mạng.
Còn những con chó khỏe mạnh nhưng rẻ tiền, không có người nhận nuôi, đều bị đưa thẳng đến lò mổ.
Thậm chí, gần đây do cung không đủ cầu, bọn chúng còn phát triển thêm “dịch vụ” bắt cóc chó nhà người ta để bán đi.
Còn về phần Kiều Vũ?
Cô ta chính là một fan cuồng thịt chó.
Cũng chính vì cái “sở thích” này mà sau này, căn bệnh thận của cô ta chuyển biến xấu với tốc độ chóng mặt.