5

Để an ủi tôi thất tình, Hứa Hàm đưa tôi đến quán bar uống rượu.

Mới ngồi xuống không lâu, đã có một cậu trai chừng hai mươi đến xin WeChat.

Cậu ta đi rồi, ánh mắt Hứa Hàm vẫn dõi theo bóng lưng, khẽ nói:
“Tớ thấy cậu nhóc vừa rồi cũng ổn đó, trông như thực tập sinh nhóm nhạc nam vậy.”

Cậu ta có vẻ vẫn còn là sinh viên.

Nói chuyện lúc cười, lộ ra răng nanh nhỏ, càng toát lên vẻ ngây ngô trẻ trung.

“Tạm thời tớ không muốn yêu đương nữa.” Tôi từ chối.

“Thế sao còn đồng ý cho cậu ta WeChat?” Hứa Hàm cười cợt trêu chọc.

“Tụi nó vừa chơi rút bài đó, nhìn qua là biết đang chơi thật lòng hay mạo hiểm.”

Tôi ra hiệu cho cô ấy nhìn sang bàn không xa, mấy cậu trai đồng trang lứa đang bắt đầu vòng chơi tiếp theo.

Quả nhiên, sau khi tôi rời đi, cậu ta nhắn tin nói vì thua trò chơi mạo hiểm nên mới đến xin WeChat.

Tôi không trả lời, lập tức xóa liên lạc.

Đến ngày thứ bảy sau khi chia tay, trong Moments của Tống Dực xuất hiện bóng dáng Lâm Văn Tĩnh.

Hứa Hàm vừa cười vừa nói với tôi:
“Chỉ mình cậu nhìn thấy thôi, tớ hỏi mấy ông bạn của anh ta, chẳng ai thấy cả.

Rõ ràng là cố ý đăng cho cậu xem.

Cậu nói xem, có khi nào anh ta định học trò truyện ‘đốt nhà để theo đuổi vợ’ không?”

Ảnh chỉ chụp nửa cánh tay ở ghế phụ, không có caption.

Cùng lúc đó, tôi nhận được lời mời kết bạn từ Tống Dực.

Ghi chú: 【Muốn xem chó.】

Tôi bấm bỏ qua.

Chẳng bao lâu sau, lại thêm một yêu cầu.

Ghi chú: 【Chó là chúng ta cùng nuôi, chia tay rồi cũng không thể không cho anh nhìn nó chứ?】

Tôi thấy thật may mắn vì khi mua chó đã giữ lại hợp đồng và hóa đơn thanh toán.

Gửi cho anh ta xem, tôi thấy rõ ràng anh ta bị chọc trúng điểm yếu.

【Mẹ nó, hóa ra cô đã tính sẵn chuyện chia tay với tôi từ trước đúng không? Tần Chi Tử, cô giỏi lắm, tự phản bội rồi còn đổ ngược cho tôi.】
【Nghe máy đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.】
【Bỏ chặn tôi khỏi danh sách đen đi.】

Tôi cau mày, “tch” một tiếng.

Thật phiền.

6

Lần nữa gặp lại cậu con trai đó vẫn là ở quán bar, có vẻ như cậu ta là khách quen ở đây.

Cậu đi cùng một nhóm bạn, mặc áo khoác denim, hờ hững châm thuốc, ngẩng đầu thì vừa vặn chạm ánh mắt tôi.

Tôi thản nhiên dời mắt đi, tiếp tục nhìn ca sĩ đang hát trên sân khấu.

Khóe mắt vẫn thoáng thấy cậu ta nhìn tôi rất lâu.

Tôi và cậu ta vốn không thuộc cùng một thế giới.

Chiếc áo khoác trông bình thường kia giá hơn bốn vạn, bật lửa lại là Dupont.

Tất nhiên, mấy món hàng xa xỉ này tôi hoàn toàn không nhận ra, là Hứa Hàm ngồi bên cạnh mắt sáng rực lẩm bẩm.

Cô ấy tiện tay chụp một tấm selfie đăng lên vòng bạn bè:
【Thêm một người giàu có như tôi thì thế giới này có gì khác đâu?】

Tôi cũng nghĩ như vậy.

Ngồi một lúc, lại có một cậu trai đến xin WeChat, tai đỏ ửng, hơi ngại ngùng.

Vẫn là nhiệm vụ trong trò “thật lòng hay mạo hiểm”.

Tôi cũng cho qua, nhưng trước khi rời quán đã kéo vào danh sách đen.

Khi đi ngang qua chỗ ngồi của đám thiếu niên kia, tôi nghe rõ tiếng cười khẩy:
“Không phải vì mày thua trò mạo hiểm mới đi xin WeChat người ta sao?

Bị xóa thì thôi, còn buồn bã cái gì?”

Trước cửa quán bar, Hứa Hàm bị bạn khác gọi đi, tôi đứng một mình chờ xe.

Chẳng mấy chốc, một chiếc Rolls-Royce Cullinan màu đen dừng lại trước mặt.

Nhận ra xe quen thuộc, tôi theo phản xạ nhíu mày, quay lưng định đi.

Người trong xe vội vàng bước xuống gọi tôi:
“Chi Tử! Chúng ta nói chuyện tử tế đi.”

Là Tống Dực đã nhiều ngày không gặp.

Anh ta giữ chặt cánh tay tôi, không cho đi.

Tôi cố sức giãy:
“Buông ra, tôi không có thói quen nói chuyện với bạn trai cũ. Anh còn không thả, tôi báo cảnh sát.”

Anh ta càng siết chặt, như sợ tôi chạy mất, chân mày tuấn tú nhíu lại, trong mắt tràn đầy không cam lòng.

Tống Dực mở cửa xe, định nhét tôi vào trong.
“Em lên xe trước đi, anh đưa em về.”

“Tại sao anh biết tôi ở đây? Anh theo dõi tôi à?”

Tống Dực mím môi, vẻ mặt thoáng chột dạ.
“Thấy từ vòng bạn bè của Hứa Hàm.”

Tôi nghiến răng.
Cái con nhỏ đi đâu cũng phải đăng story này!

“Coi như anh nhớ Tả Tả, cho anh đến gặp nó một chút được không?”

Tôi sức yếu hơn, sắp bị ép vào xe, thì đột nhiên một bàn tay khác nắm lấy cổ tay Tống Dực đang giữ tôi, kéo mạnh tôi về phía sau.

“Thế kỷ 21 rồi mà còn có người cướp dân nữ giữa đường à?”

Giọng nói lười nhác vang lên ngay trước mặt.

Là cậu thiếu niên đầu tiên từng xin tôi WeChat.

7

“Cậu là ai? Tránh ra, đây là chuyện giữa tôi và bạn gái tôi.”

Sắc mặt Tống Dực lạnh lùng, hoàn toàn mất kiên nhẫn.

“Bạn gái với bạn gú gì, không thấy cô ấy không muốn à?”

Bóng lưng thiếu niên che chắn tôi kín mít, bất ngờ mang lại cảm giác an tâm.

Bảo vệ nghe động chạy tới, sắc mặt Tống Dực u ám.

Tôi cắt ngang lời anh ta sắp nói:

“Tống Dực, kết thúc thì là kết thúc, đi đến bước này chỉ chứng minh chúng ta thật sự không hợp.

Đi đi, đừng để tôi coi thường anh thêm nữa.”

Anh ta đứng im lặng rất lâu, giọng khàn khàn nghẹn lại:
“Anh không thể chấp nhận được.”

Anh ta không hiểu, bốn năm tình cảm sao tôi có thể buông bỏ nhanh đến vậy.

Nhưng tôi biết, cái anh ta không cam lòng, chẳng qua là vì tôi rời đi dứt khoát, không hề níu kéo.

Bị chia tay mà không giữ được thể diện, trong lòng anh ta càng không nuốt trôi.

Sau khi Tống Dực rời đi, tôi bước ra từ sau lưng thiếu niên, nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn cậu.”

Nghĩ một chút, tôi còn hỏi:
“Cậu học trường nào? Tôi gửi cậu một cái cờ lưu niệm cảm ơn cũng được.”

Dù sao cũng tính là hành động nghĩa hiệp.

Thiếu niên bật cười, rút điện thoại ra, mở một đoạn chat bị từ chối, lắc trước mặt tôi.

“Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, thì thêm tôi lại đi.”

Đoạn chat dừng ở phần cậu ta tự giới thiệu:
【Tôi tên là Trần Vọng Tinh.】

Tin nhắn không gửi đi được, trước đó là một dấu chấm than đỏ rực.

Tôi vừa thêm cậu ta lại vừa hỏi:
“Lại thua trò mạo hiểm nữa à?”

“Sao cô biết là mạo hiểm?”