3

Chuyện gì thế này?

Huynh chẳng phải nói người ấy ôn hòa khiêm nhường, phẩm hạnh cao khiết đó sao?

Sao mới gặp mặt, thuộc hạ bên cạnh hắn đã rút đao định chém đầu người ta?

Ta đứng chết lặng tại chỗ, hai chân như mọc rễ, không dám động đậy.

Điều khiến ta càng kinh hãi hơn là — vị “Thôi huynh” kia lại không hề có ý ngăn cản.

Ánh mắt hắn khẽ quét qua ta, nhẹ như gió thoảng, vậy mà lạnh lẽo hơn cả lưỡi đao.

Nào có chút nào giống như lời ca tụng trong thư của huynh trưởng.

May mà vị lão quản gia ban nãy đã kịp phản ứng, vội vàng lên tiếng ngăn cản:

“Đại nhân, đây là muội của Kỷ đại nhân.”

“Ai?”

“……”

Lão quản gia khẽ ho khan một tiếng, hạ giọng nhắc nhở gì đó.

Một lát sau, ánh mắt vị “Thôi huynh” rơi xuống người ta liền đổi khác — thêm vài phần kinh ngạc xen lẫn dò xét.

“Là huynh cô bảo cô đến sao?”

Ánh nhìn hắn thu lại, giọng nói cũng trầm ổn hơn đôi chút.

Ta gật đầu: “……Vâng.”

“Đến đây làm gì? Thay hắn cầu tình à?”

Lời hắn hỏi nhẹ bẫng, nhưng ánh mắt lại sắc như gươm,

giọng điệu chẳng khác nào thẩm vấn phạm nhân.

Ta còn chưa kịp trả lời câu đầu tiên,

hắn đã nối tiếp:

“Cô có biết huynh cô đã đắc tội với ai không? Giờ lại liều lĩnh đến đây, chẳng sợ rơi đầu à?”

Một tràng câu hỏi liên tiếp dội xuống,

ta chẳng biết nên đáp cái nào trước.

Thấy ta ngơ ngác, hắn bật cười khẽ — giọng cười nhạt lạnh như gió đêm:

“Thôi được, quay về đi. Hôm nay xem như bản quan không chấp chuyện với một tiểu cô nương.”

“……A?”

Ta vẫn cầm bức thư trong tay, nửa muốn đưa, nửa lại chẳng dám.

Thấy hắn xoay người định đi, ta quýnh quáng kêu lên:

“Khoan đã! Nhưng… nhưng huynh ta bảo ta đến nương nhờ ngài mà!”

Bóng lưng trước mắt bỗng khựng lại.

4

Một khắc sau, ta run run đứng trong đại sảnh phủ Thôi.

Vị “Thôi huynh” ấy ngồi ở thượng vị, tay cầm bức thư của huynh trưởng ta.

Không biết hắn có đọc kỹ hay không, chỉ thấy ánh mắt đảo qua đảo lại,

tựa như muốn nhìn thủng cả tờ giấy.

Thỉnh thoảng hắn lại liếc sang ta, rồi lại nhìn thư,

khóe môi còn vương nụ cười nhạt chẳng biết là cười trào phúng hay hứng thú.

Trong lòng ta thấp thỏm, chẳng hiểu là ý gì.

Lão quản gia thì khẽ nói nhỏ:

“Đại nhân, e rằng… là nhầm rồi.”

Ta đứng cách xa nên không nghe rõ đoạn giữa,

chỉ nghe được hai chữ ‘nhầm rồi’.

Vội vàng cãi lại:

“Không thể nhầm! Trên thư còn có tư ấn của huynh trưởng ta kia mà!”

Ta vừa dứt lời, hai người trong sảnh đều quay đầu nhìn ta.

Không khí thoáng chốc tĩnh lặng.

Ta chớp mắt, lòng dấy lên lo sợ — chẳng lẽ họ sợ bị liên lụy?

Dẫu sao huynh ta giờ là kẻ bị biếm chức,

người khác có hối hận không muốn dính dáng cũng là lẽ thường.

Nghĩ đến đây, ta lập tức hiểu ra —

thái độ quanh co của họ, hẳn là vì sợ liên lụy mà thôi.

Đã thế, ta cũng chẳng dám làm phiền thêm, định xin lại thư rồi rời đi.

Nào ngờ vừa định mở miệng, hắn khẽ nâng tay, giọng trầm ổn vang lên:

“Bản vương…… bản quan chưa hề nói là không nhận.

Đã là lời nhờ cậy của Hoài Minh, Khâm bá, đưa nàng đi an trí đi.”

“Vâng.”

Ta ngẩn người, lẽo đẽo theo sau lão quản gia ra ngoài.

Kỳ lạ thật, lời hắn nói ta nghe chẳng hiểu,

mà thái độ của hắn — cũng khiến người ta vừa mừng vừa sợ, hoàn toàn không sao đoán nổi.

5

Tuy giữa đường có chút trắc trở,

nhưng rốt cuộc ta cũng được an bài ổn thỏa.

Trên đường quản gia dẫn ta đến tiểu viện trong phủ,

ông hiền hòa hỏi:

“Cô nương… là từ đâu tới vậy?”

Ta nói ra địa danh quê mình.

Ông liền giật mình thốt lên:

“Nơi ấy cách kinh thành ít nhất cũng ngàn dặm, cô nương đi suốt bao lâu mới tới?”

“……Ba tháng.”

Ta hơi ngượng ngùng đáp.

Ban đầu ta cứ tưởng kinh thành chẳng qua là xa hơn mấy thị trấn quanh quê thôi,

đã hạ quyết tâm, cho dù đi suốt ba ngày ba đêm cũng phải đến nơi.

Nào ngờ nó lại xa như tận chân trời.

Phải đi liền ba tháng trời mới đến được.

Đối phương khẽ thở dài,