Tôi nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở nhà này.

Không cần lo chuyện đói ăn, cũng chẳng còn phải giành giật rác với ai nữa.

Tôi chỉ cần như một miếng bọt biển, không ngừng hấp thu tri thức từ gia đình và thầy cô.

Mọi con đường, gia đình sẽ giúp tôi trải sẵn.

Mẹ đích thân dạy tôi cách cư xử và xã giao.

Ba thì bồi dưỡng cho tôi những kỹ năng cao cấp hơn.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, tôi như thoát xác, từ một con vịt xấu xí hóa thành thiên nga trắng.

Lâm Vãn Vãn không biết từ đâu kiếm được số của tôi, vẫn không chịu buông tha, liên tục khuyên tôi rời khỏi gia đình này.

Biết được việc gia đình đang dùng mọi nguồn lực để bồi dưỡng tôi, cô ta chỉ cười khẩy đầy khinh thường.

【Ngây thơ! Cô tưởng họ thật lòng vì cô sao? Họ chỉ muốn bán con gái đi, biến cô thành công cụ liên hôn thôi! Dạy dỗ cô chỉ vì muốn bán được giá cao hơn!】

Tôi tắt điện thoại.

Nhưng chuyện này cuối cùng vẫn bị gia đình biết được.

Mẹ sợ tôi nghĩ lung tung, liền vội vàng triệu tập một cuộc họp gia đình.

Ba tôi vội vàng giải thích.

Ông nội thì không nói một lời, lập tức chuẩn bị hủy hôn ước.

Anh trai tôi cũng lên tiếng, nói rằng ý kiến của tôi mới là điều quan trọng nhất.

Nhưng tôi hiểu rất rõ, lần liên hôn này còn liên quan đến sự hợp tác lâu dài giữa hai gia tộc.

Điều quan trọng hơn cả là tôi tin tưởng vào ba mẹ mình, họ không phải kiểu người như lời Lâm Vãn Vãn nói.

“Con đồng ý ạ, con tin vào ánh mắt và lựa chọn của ba mẹ.”

Vì tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện, họ lại càng cảm thấy áy náy.

Cũng vì thế mà của hồi môn của tôi được chuẩn bị càng thêm hậu hĩnh.

4

Trước ngày cưới, anh trai lại đưa tôi đến tiệm trang sức để chọn thêm của hồi môn.

Những món trang sức lấp lánh đủ kiểu dáng xếp đầy trước mắt, tôi được tự do lựa chọn.

Dù đã được rèn luyện một thời gian, nhưng tôi vẫn vô thức nhìn vào bảng giá.

Hít hà… nhiều số 0 quá!

Để mua nổi cái này chắc tôi phải đi gom ve chai suốt ba trăm năm mất!

Ngay lúc ấy, giọng của Lâm Vãn Vãn vang lên bên tai.

“Hồi trước tôi toàn lấy trực tiếp, sao lần này lại không được?”

Nhân viên bán hàng cố gắng giữ nụ cười chuyên nghiệp.

“Những lần trước đều do nhà họ Lâm thanh toán thay cô, nhưng dạo gần đây chính ông Lâm đã gọi điện yêu cầu hủy bỏ quyền đó.”

“Tổng cộng là 1 triệu 560 ngàn tệ, cô muốn trả tiền mặt hay cà thẻ ạ?”

Lâm Vãn Vãn đứng sững người.

Đặc biệt là xung quanh còn có mấy cô tiểu thư con nhà giàu từng là đối thủ cạnh tranh khoe khoang của cô ta.

“Lâm Vãn Vãn cũng có ngày hôm nay sao?”

“Tôi nghe nói là cô ta tự nguyện từ bỏ thân phận tiểu thư nhà họ Lâm đấy, giờ chắc hối hận rồi nhỉ?”

Mặt Lâm Vãn Vãn đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, vì giữ thể diện nên đành quay sang nũng nịu với Lý Tử Thành.

“Cưng à, từ lúc em đi với anh tới giờ đã lâu lắm rồi em không được ăn diện, anh mua cho em đi.”

Lý Tử Thành chỉ liếc qua giá tiền, mặt đã biến sắc, sau đó cố nặn ra một nụ cười, xoa đầu cô ta.

“Ngoan nào, em không cần ăn diện đâu, trong lòng anh em là đẹp nhất rồi! Mấy viên đá vớ vẩn này ăn không được, mặc cũng không xong, sao đáng cái giá đó chứ? Chỉ có mấy đứa ngốc mới mua thôi!”

Lâm Vãn Vãn lập tức chưng hửng.

“156 vạn thì đắt lắm sao? Trước kia em mua đồ chẳng bao giờ phải nhìn giá cả.”

Nhưng càng nghĩ thế, cô ta lại càng muốn mua cho bằng được.

Cứ như muốn chứng minh với mấy cô bạn cũ rằng dù đã rời khỏi nhà họ Lâm, cô ta vẫn sống tốt, cô ta cứ đứng lì ở quầy, không chịu rời đi.

Đúng lúc ấy, cô ta bất ngờ trông thấy chúng tôi, ánh mắt lập tức sáng rực.

“Anh! Sao anh lại ở đây vậy?”

“Hu hu hu anh ơi, bọn họ đều cười nhạo em, em muốn cái này, anh mau cà thẻ đi!”

Cô ta theo thói quen ôm lấy cánh tay anh trai làm nũng.

Nhưng anh tôi chỉ lạnh lùng đẩy tay cô ta ra.

“Lâm Vãn Vãn, em không còn là em gái của anh nữa, anh chỉ có một đứa em là Sơ Hạ.”

Cô ta sững người.

Như không thể tin nổi người anh từng cưng chiều cô suốt hơn hai mươi năm lại có thể thốt ra những lời như vậy.

Lý Tử Thành kéo Lâm Vãn Vãn về bên cạnh mình.

“Đừng để ý đến hắn, giàu thì ghê gớm gì? Mình tự đi xem đồ của mình.”

Lâm Vãn Vãn chu môi giận dỗi, “Nhưng mà em thích cái này cơ mà~”

Lý Tử Thành không còn cách nào khác, đành rút điện thoại ra, dùng chức năng nhận diện hình ảnh để đặt mua hàng tương tự trên app giảm giá.

“Được chưa?”

“Cái này sao mà giống được! Thôi bỏ đi, anh trai em thương em lắm, nhất định sẽ mua cho em mà!”

Lâm Vãn Vãn quay người tiếp tục bám lấy anh tôi.

“Anh ơi, em bỏ qua hết rồi, chủ động nói chuyện với anh mà sao anh còn giận? Nếu anh còn như vậy nữa, em sẽ không nhận anh là anh trai nữa đâu đó! Mau cà thẻ cho em đi, không thì sau này em không thèm nói chuyện với anh nữa!”

Anh trai tôi khẽ cười khẩy, lạnh lùng từ chối cô ta tiếp xúc.

“Chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi, cô nghĩ cô còn có liên quan gì đến tôi?”

Lâm Vãn Vãn trừng mắt nhìn anh tôi, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Anh thật sự tuyệt tình đến thế sao? Vì muốn ép em quay về mà ngay cả chiêu này cũng dùng đến!”

“Em sẽ không bao giờ khuất phục đâu!”

“Muốn nghĩ sao thì tùy cô!”

Anh tôi không thèm để ý, chỉ dịu dàng dặn dò tôi:

“Hạ Hạ, nếu em chọn không được thì để nhân viên gói hết mấy món này mang về.”

Tôi vẫn giữ nụ cười tao nhã trên mặt, nhưng trong lòng đã gào lên như điên.

Trời ơi, nhà này đúng là quá chịu chơi rồi!