Tôi chưa từng nghĩ lần gặp lại Cố Hoài An sẽ là trong phòng bệnh của bệnh viện.

Anh tựa lưng vào giường, sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.

Nhưng ánh mắt nhìn tôi lại như đang bốc cháy hai ngọn lửa.

Tôi cứ tưởng anh sẽ chất vấn tôi vì sao để lại đơn ly hôn, vì sao không nói một lời mà bỏ đi.

Nhưng ngay khi mở miệng, giọng anh khàn đặc, hốc mắt đỏ hoe.

Những lời nói ra lại là:

“Thẩm Thư Ý, mẹ kiếp anh ghét em đến phát điên…”

Chưa kịp để tôi phản ứng, anh đã như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích.

Bất ngờ òa khóc nức nở trước mặt tôi:

“Chồng người ta bị đồn bậy thì vợ còn đứng ra bênh vực. Còn em thì sao?”

“Em thẳng tay tuyên án tử cho anh rồi bỏ chạy!”

“Bao nhiêu năm anh thích em, trong mắt em chỉ đáng giá bằng một mẩu rác thôi sao?!”

Tôi đứng chết trân tại chỗ.

Đầu óc trống rỗng.

Rõ ràng tôi mới là người bị phản bội, bị cả mạng xã hội cười nhạo.

Nhưng vì sao…

Anh lại trông còn đáng thương và đau lòng hơn cả tôi?

1

Tôi kết thúc chuyến công tác, không may chuyến bay về lại trùng với Lâm Nhược Vãn.

Mấy năm không gặp, cô ta vẫn chói sáng như trước, dễ dàng trở thành tâm điểm giữa đám đông.

Chuyện tình ồn ào giữa cô và Cố Hoài An trước khi cô xuất ngoại từng làm náo động cả một thời.

Giờ cô trở về, tất nhiên lại thu hút một đống phóng viên săn tin giật gân.

Một nhóm người vây kín lấy cô, micro và máy ảnh gần như dí thẳng vào mặt, lối ra sân bay bị chặn đến kín mít.

Tôi chỉ còn cách kéo cao khẩu trang, cúi đầu chen qua giữa đám đông, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: nhất định đừng để cô ta nhìn thấy mình.

Tôi và cô ta từ nhỏ đã không hợp, luôn thấy đối phương chướng mắt.

Công khai hay ngầm so đo, cãi vã, là chuyện thường như cơm bữa.

Nhưng tất cả những điều đó cộng lại, cũng không bằng chuyện nực cười nhất — bạn trai đầu nổi tiếng của cô ta, giờ lại là chồng tôi.

Một năm sau khi cô ta ra nước ngoài, tôi và Cố Hoài An đã đăng ký kết hôn.

Đây là năm thứ ba chúng tôi âm thầm giữ kín cuộc hôn nhân này.

Bên cạnh, hai phóng viên không chen được vào vòng phỏng vấn đang thì thầm bàn tán đầy phấn khích:

“Tôi hình như vừa chụp được xe của Cố Hoài An! Đây chắc chắn là tin nóng nhất đêm nay!”

“Thật không đấy? Đêm hôm khuya khoắt thế này, anh ta đến sân bay làm gì?”

“Còn phải hỏi à? Lâm Nhược Vãn đi mấy năm nay, bên cạnh anh ta có ai khác đâu? Giờ người cũ quay về, anh ta không chạy đến thể hiện tấm lòng mới là lạ!”

Tay tôi siết chặt cần kéo vali, đốt ngón tay trắng bệch dần, cảm giác lạnh lẽo len lỏi khắp cơ thể.

Ban đầu tôi đặt vé bay sáng mai, là Cố Hoài An âm thầm giúp tôi đổi sang chuyến tối nay.

Anh nói: “Ngày mai có tiệc gia đình, em nên về sớm một chút.”

Anh còn nói, tối nay có việc bận, đã sắp xếp trợ lý đến đón tôi.

“Trời tối thế này, cậu nhìn rõ không đấy? Lỡ nhận nhầm xe thì sao?”

“Cái biển số đó, cả thành phố Bắc Kinh có mấy chiếc? Mắt tôi có thể mờ, nhưng ống kính mười mấy vạn của tôi thì không bao giờ sai! Chờ xem kịch hay đi!”

Trợ lý lái một chiếc xe đen đơn giản, vừa thấy tôi liền cung kính gọi: “Phu nhân.”

Nhưng không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy trong cái thái độ kính cẩn đó, có gì đó gượng gạo khó nói thành lời.

“Cố Hoài An… anh ấy vẫn còn bận sao?” Tôi dò hỏi.

“Vâng… nhưng tổng giám đốc dặn rồi, tối nay nhất định sẽ về nhà với phu nhân…”

Bây giờ đã là một giờ sáng.

Cố Hoài An, chưa từng là người tăng ca.

Tôi nghe ra được một tầng hàm ý khác trong lời của trợ lý:

Tối nay anh sẽ về nhà.

Vì vậy, đừng hỏi anh đang làm gì bên ngoài.

2

Tôi và Cố Hoài An đăng ký kết hôn trong im lặng.

Ngoài bố mẹ hai bên và vài người bạn thân thiết, không ai biết chuyện này.

Mẹ tôi từng lén lau nước mắt mà nói:

“Nhà họ Cố gia thế hiển hách thật đấy, nhưng con gái mẹ nuôi nấng trong lòng bàn tay suốt hơn hai mươi năm, lại âm thầm gả đi thế này, mẹ thấy nghẹn quá…”

Nhưng đó là người tôi lặng lẽ thích suốt mười mấy năm trời.

Không ai hiểu được niềm hân hoan tột độ trong tôi khi nghe tin anh và Lâm Nhược Vãn chia tay.

Càng không ai hiểu được cảm giác tim tôi suýt nhảy khỏi lồng ngực khi cha anh trong một buổi tiệc rượu say sưa đã “tác hợp” bừa rồi ghép đôi hai đứa tôi.

Với tôi, bất kỳ đám cưới long trọng nào cũng không thể sánh bằng khoảnh khắc Cố Hoài An gật đầu đồng ý.

Chính tôi là người đề nghị giữ kín hôn nhân này.

Tối trước ngày đi đăng ký, tôi đến hội sở mà anh hay lui tới, vô tình đứng ngoài phòng bao nghe thấy bạn anh đang trêu chọc: