Cô ấy lại dám thi được điểm tuyệt đối? Chẳng lẽ không biết các thủ khoa năm nào cũng chết một cách kỳ lạ sao?”
“Tôi là bạn học của cô ấy, chị cô ấy chính là thủ khoa ba năm trước, chết còn cực kỳ thê thảm! Không thể nào cô ấy không biết chuyện đó!”
“Vậy là bị điên rồi sao? Biết rõ vẫn cố thi điểm cao như vậy? Chẳng khác nào tự tìm đường chết!”
“Nghe nói mẹ cô ấy một mình nuôi hai chị em, làm mấy công việc một lúc, cực khổ lắm. Chị mới chết được ba năm, giờ em lại thi điểm tuyệt đối, sau này mẹ cô ấy còn sống nổi không?!”
Chỉ trong chốc lát, có người kinh ngạc trước điểm số tuyệt đối của tôi.
Có người thương cảm cho mẹ tôi, lại sắp phải đưa tiễn đứa con thứ hai.
Cũng có người giận dữ mắng tôi không biết điều, biết rõ làm thủ khoa sẽ chết mà vẫn cố tình thi điểm cao, chẳng khác nào tự sát.
Còn tôi, lại lặng lẽ mở livestream toàn quốc trong phòng.
3
Tôi cố ý chọn một góc quay có thể nhìn rõ toàn bộ căn phòng, khóa trái cửa lại, một mình livestream.
Vừa bắt đầu phát sóng, livestream đã được cư dân mạng chia sẻ điên cuồng.
Chỉ trong vài phút, phòng livestream của tôi đã thu hút hàng triệu người xem.
Mọi người liên tục gửi bình luận dồn dập.
“Đây chính là thủ khoa đạt điểm tuyệt đối sao? Trời ơi, sao cô ấy nhìn chẳng có vẻ gì là hoảng loạn vậy?”
“Còn đủ tâm trí để livestream nữa, đúng là gan to thật!”
“Chủ phòng ơi, bạn thi cao như vậy, đã nghĩ đến người mẹ vất vả nuôi bạn khôn lớn chưa?”
“Nghe nói mẹ bạn xem hai chị em còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, bà ấy đã mất chị bạn rồi, nếu bạn lại xảy ra chuyện nữa… bà biết sống sao đây?”
“Thật là bất hiếu, chẳng lẽ điểm thi đại học còn quan trọng hơn cả mạng sống của bạn và mẹ bạn sao?”
Bình luận lướt qua nhanh như gió, nhưng liếc qua cũng thấy đa số đều đang chỉ trích tôi.
Có người mắng tôi bất hiếu, có người nói tôi ích kỷ, có người thương mẹ tôi – người đã chịu khổ nửa đời để nuôi hai chị em – giờ lại phải liên tiếp chịu nỗi đau mất con.
Giữa làn sóng phẫn nộ ấy, tôi chậm rãi cất tiếng, như đang kể một câu chuyện:
“Giống như mọi người biết, mẹ tôi đã một mình nuôi tôi và chị lớn lên, rất vất vả.”
“Ba mẹ con chúng tôi từng chịu đói, chịu rét, từng ngày sống nương tựa vào nhau, vô cùng khổ cực.”
“Nhưng chị tôi luôn lạc quan và kiên cường, từ nhỏ đã dạy tôi phải biết trân quý sinh mệnh, nhất định phải sống cho tốt.”
“Chỉ cần còn sống, thì mọi chuyện rồi sẽ ổn.”
“Chị còn nói, chị nhất định sẽ dùng chính nỗ lực của mình để cho tôi và mẹ một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
“Thế nhưng ba năm trước, chị đã tự sát.”
Nói đến đây, tôi lấy ra bức thư tuyệt mệnh của chị.
Hướng về phía khán giả, từng chữ từng lời rõ ràng:
“Đây là bức thư mà chị tôi nắm chặt trong tay khi tự tử ba năm trước.”
“Bên trong chỉ có đúng một câu: Em gái, nhất định đừng trở thành thủ khoa đại học.”
“Bức thư này, tôi đã cẩn thận giữ gìn suốt ba năm.”
“Cũng đã nghiên cứu suốt ba năm.”
“Nét chữ trên đó, đúng là giống hệt chữ viết của chị tôi.”
“Cảnh sát cũng đã xác nhận, trên thư chỉ có dấu vân tay của chị tôi.”
“Nhưng tôi rất chắc chắn, bức thư này không phải do chị ấy viết.”
“Có ai đó đã giả mạo nét chữ của chị tôi, để lại một bức thư tuyệt mệnh không thuộc về chị.”
“Mục đích là để che giấu sự thật rằng chị tôi… không phải tự sát.”
“Chị ấy, là bị hại chết.”
4
Lời tôi vừa dứt, cả phòng livestream liền bùng nổ.
Mọi dòng bình luận như phát điên, toàn là dấu hỏi chấm dồn dập:
“Thật hay giả vậy? Không phải nói tất cả thủ khoa đều tự sát sao?”
“Nếu nét chữ trong thư giống hệt, vậy sao bạn dám chắc không phải chị bạn viết?”
“Đúng đó, hơn nữa ngày chị bạn tự sát, tôi có mặt tại hiện trường, chính mắt tôi thấy chị ấy tự mình nhảy xuống từ tầng thượng!”
“Có khi nào là bạn nhầm rồi không?”
Bình luận dồn dập, tốc độ cuộn ngày càng nhanh.
Kinh ngạc, nghi ngờ, phủ nhận, tràn ngập khắp khung chat.
Giữa muôn vàn phản ứng gay gắt ấy, tôi vẫn chậm rãi lên tiếng:
“Bởi vì trong cuộc sống hay khi viết thư, chị tôi chưa từng gọi tôi là ’em gái’, chị chỉ gọi tôi bằng tên thân mật.”
“Chị ấy đúng là đã tự nhảy lầu, nhưng nhất định là bị ép buộc.”
“Ba năm qua, tôi cũng đã nghiêm túc tìm hiểu về cái chết của những thủ khoa khác.”
“Tôi có thể khẳng định, mỗi vụ ‘tự sát’ đó… đều có điểm bất thường.”
“Đây là một lời nói dối khổng lồ!”
“Tất cả bọn họ… đều là bị hại chết!”
Nghe đến đây, dòng bình luận bùng nổ mạnh mẽ hơn nữa:
“Trời ơi, kinh khủng vậy sao? Nổi hết cả da gà rồi đây này!”
“Là ai? Với lý do gì mà lại khiến từng ấy thủ khoa lần lượt tự sát?”
Giữa cơn chấn động và bàng hoàng của tất cả mọi người, tôi nghiêm mặt, cất giọng dứt khoát, đầy sức nặng:
“Dù tôi biết bọn họ không hề tự sát, nhưng suốt thời gian qua tôi vẫn không tìm ra được bằng chứng cho việc họ bị hại, vì hung thủ che giấu quá hoàn hảo.”
“Chính vì vậy, lần này tôi đã dốc toàn lực để trở thành thủ khoa, chỉ để điều tra rõ sự thật, vạch trần lời dối trá to lớn này.”
“Không phải nói điểm càng cao thì cái chết càng thê thảm sao?”
“Hôm nay, tôi livestream chính là để mọi người cùng chứng kiến—tôi, rốt cuộc có chết hay không.”
Từng lời tôi nói đều đầy chân thành, thái độ kiên định, gương mặt ngập tràn quyết tâm liều mạng.
Cảnh tượng ấy, những câu nói ấy.
Khiến mọi người chấn động sâu sắc, hoàn toàn đảo lộn nhận thức bấy lâu.
Chỉ trong chốc lát, nhiệt độ phòng livestream tăng vọt, số người theo dõi cũng tăng chóng mặt.