Đêm khuya, nhóm chat của trường bất ngờ hiện lên một tin nhắn kỳ lạ. “Còn ai sống không?”
Tôi tiện tay trả lời một câu: “Sống tốt chứ, đang chuẩn bị đi ngủ đây.”
Không ngờ, đối phương lại nhắn lại cho tôi: “Đừng ngủ! Ngủ rồi sẽ chết đấy!”
1
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, không hiểu ý cậu là gì. Gì cơ? Ngủ rồi sẽ chết?
Tôi nhắn lại trong nhóm: “cậu gặp ác mộng chưa tỉnh à?”
Cậu ta trả lời: “Không tin hả? Mau xem thử bạn cùng phòng của cậu đi!”
Tôi ngẩn người vài giây, rồi lập tức nhảy xuống giường kiểm tra tình hình của Anh cả nằm ngay giường dưới của tôi.
Trong bóng tối, cậu ấy ngủ rất yên tĩnh. Nhưng chẳng bao lâu tôi đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Chăn trên người cậu ta không hề động đậy. Không những vậy, đầu của cậu ta cũng nghiêng lệch sang một bên, vô lực. Khóe miệng còn vương một nụ cười mơ hồ.
Tôi nuốt nước bọt, ngón tay run rẩy đưa xuống dưới mũi cậu để thử xem còn thở không.
1, 2, 3… tôi âm thầm đếm trong đầu, nhưng đầu ngón tay vẫn không cảm nhận được chút luồng khí nào.
Hô hấp của anh cả… đã dừng lại rồi. cậu ấy, chết rồi!
Tim tôi đập dồn dập như trống trận.Tôi vội vàng kiểm tra luôn cả anh tư – cũng không còn hơi thở.
Không kịp đau buồn, tôi quay lại kiểm tra anh ba. Nhưng vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi đã sững người tại chỗ vì cảnh tượng kinh hoàng.
Bên ngoài đang phủ đầy một màn sương mù dày đặc màu xám tro.
Tràn ngập khắp không trung, như thể sắp xuyên qua cửa kính mà ùa vào, khiến người ta nghẹt thở.
Anh tư nằm ngủ bên cửa sổ, tôi kéo rèm ra, liền thấy sắc mặt cậu tím tái.
Rõ ràng là thiếu oxy do ngạt thở!
Tôi liều mạng lay người cậu ấy, nhưng cậu ta vẫn nhắm chặt mắt, không sao tỉnh lại được.
Tình hình khẩn cấp, tôi chạy về giường, lấy điện thoại gọi xe cấp cứu.
Dù hy vọng mong manh, nhưng chỉ cần xe tới sớm một phút, thì cơ hội sống của họ lại tăng lên một phần.
Nhưng…
Gọi không được, biểu tượng kết nối mạng trên màn hình hiện lên dấu “X” to tướng.
Ngay lúc đó, khóe mắt tôi liếc thấy — Trên bức tường sáng lờ mờ, một bóng đen đang từ từ hiện ra!
2
Một luồng khí lạnh từ xương cụt phóng vụt lên dọc sống lưng, như tên lửa chọc thẳng lên đỉnh đầu!
Tôi quay phắt lại. Thì ra là anh ba, mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt bối rối nhìn tôi.
Bóng đen kia, hóa ra chỉ là cái bóng của cậu ta in lên tường.
Anh ba hỏi tôi: “Có chuyện gì vậy?”
Đây cũng là điều tôi muốn hỏi.
Tôi kể cho cậu ấy nghe chuyện của anh cả và anh tư, rồi quay lại nhóm chat hỏi cậu kia còn biết gì nữa không.
Trong nhóm, cậu ấy nhắn lại rối loạn: “Tôi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì nữa, tôi sợ chết khiếp rồi!”
“Tôi ở phòng 202, vừa rồi cứ mãi không ngủ được, luôn có cảm giác là lạ.”
“Rồi tôi nhận ra, bạn cùng phòng hôm nay không ai ngáy ngủ cả.”
“Cuối cùng phát hiện… họ đều không còn thở nữa!”
“Sau đó tôi liền lên nhóm cầu cứu. May quá! Vẫn còn người sống!”
Nhìn tin nhắn cậu ấy gửi tới, tôi nhíu chặt mày, nhất thời không thể tin nổi. Chuyện “ngủ chết” thật sự quá phi lý.
Tôi bảo cậu ở phòng 202 kiểm tra lại xem mấy người bạn cùng phòng còn có khả năng cứu chữa không, rồi quay sang gọi anh ba đã dần bình tĩnh lại, bảo cậu ấy sang phòng bên cạnh nhờ giúp đỡ.
Nửa phút sau.
Anh ba lảo đảo chạy vào, giọng đã biến âm vì sợ: “Phòng bên… bốn người họ… cũng ngủ chết rồi!”
3
Câu nói của anh ba khiến toàn thân tôi nổi da gà.
Tôi run rẩy hỏi: “Phòng bên, tình trạng giống hệt anh cả và anh tư sao?”
cậu ấy vẫn chưa hoàn hồn: “Y chang luôn! Trong phòng… yên tĩnh còn hơn cả nhà xác.”
“Tôi nhìn người nằm gần cửa nhất, không có hô hấp, nụ cười trên mặt cũng giống hệt như anh cả!”
“cậu nói xem… có phải là ngộ độc thực phẩm tập thể không?”Tôi lắc đầu. Tuyệt đối không phải ngộ độc thực phẩm.
Thứ nhất, khu học xá này vừa mới được xây xong, hôm nay là ngày đầu tiên chuyển tới.
Ký túc xá vẫn chưa kín người, nhà ăn còn chưa mở cửa.
Không thể có chuyện mọi người ăn cùng một loại thực phẩm rồi bị nhiễm khuẩn mà ngộ độc.
Thứ hai, tôi thật sự không thể tin nổi là lại có loại thực phẩm nào khiến người ta tử vong trong giấc ngủ!
Khoan đã.
Lời của anh ba khiến tôi lóe lên một ý nghĩ.
Không phải là thức ăn, nhưng virus còn có những con đường lây lan khác, có thể khiến phòng chúng tôi, phòng 202 và cả phòng bên cạnh cùng phát bệnh trong một khoảng thời gian.
Lây truyền qua không khí!
Ánh mắt tôi lập tức hướng ra lớp sương mù dày đặc ngoài cửa sổ.
Lẽ nào, lớp sương đột ngột xuất hiện này đang mang theo một loại virus chết người nào đó?
Nhưng… cũng không hợp lý!
Nếu virus thực sự lan theo sương mù, thì phải tấn công diện rộng không phân biệt ai cả.
Vậy thì —
Tại sao tôi, anh ba, và cả người ở 202 lại vẫn bình an vô sự đến bây giờ?
Tôi không tài nào hiểu nổi.
Nhưng sau một hồi suy đi tính lại, cố tìm điểm chung giữa ba người còn sống, cuối cùng tôi chỉ có thể chấp nhận một giả thuyết nghe có vẻ hoang đường nhưng lại rất hợp lý:
Chúng tôi đang gặp phải một khủng hoảng vượt xa trí hiểu của con người — chỉ cần ngủ, sẽ chết.