Những ấm ức, tức giận, và bất cam từng đè nặng trong lòng, bỗng chốc tan biến.
Trần Lộ Lộ bị bắt đi trong im lặng.
Nghe nói cô ta đã chiếm đoạt tài sản công ty lên tới hàng triệu tệ, bị xử nhiều tội danh và cuối cùng nhận án hơn chục năm tù.
Công ty lập tức tiến hành cải cách quy mô lớn.
Trước tiên là tối ưu toàn bộ quy trình hành chính và nhân sự.
Với chính sách mới, tất cả ngân sách đều minh bạch.
Tiêu chuẩn phúc lợi cũng được viết rõ ràng trên giấy trắng mực đen.
Khi mọi chuyện lắng xuống, CEO đích thân đến nói chuyện với tôi và đưa ra quyết định bổ nhiệm tôi làm Giám đốc Hành chính – Nhân sự.
“An Lan, công ty cần những người như em.”
“Anh trao toàn quyền và ngân sách cho em. Mong em có thể dẫn dắt bộ phận, xây dựng lại niềm tin cho mọi người.”
Tôi nhận lời.
Việc đầu tiên sau khi nhậm chức là điều chỉnh lại trà chiều.
Ngân sách được tăng mạnh, nhưng tôi không còn tự ôm hết mọi việc như trước.
Tôi thiết kế một hệ thống bỏ phiếu cho nhân viên.
Mỗi tuần, hệ thống sẽ đưa ra nhiều lựa chọn trà chiều: từ trà sữa nổi tiếng, cà phê cao cấp, bánh ngọt kiểu Pháp đến bánh truyền thống kiểu Trung.
Nhân viên sẽ bỏ phiếu theo sở thích. Món có nhiều phiếu nhất sẽ được phục vụ hôm đó.
“Wow, tuần này có cả đống loại trà sữa luôn!”
“Mọi người mau bỏ phiếu cho bánh Basque của tiệm mới mở kia đi!”
Cả văn phòng rôm rả bàn tán về lựa chọn trong tuần, không khí sôi động chưa từng có.
Cái thời phải vò đầu bứt tóc vì ngân sách 5 tệ, cuối cùng đã qua rồi.
Ngoài trà chiều, tôi còn triển khai loạt chính sách phúc lợi mới.
Giờ làm linh hoạt, giúp những đồng nghiệp có gia đình cân bằng công việc và cuộc sống.
Các khóa đào tạo phát triển nghề nghiệp được thiết kế riêng, hỗ trợ mỗi người định hình con đường tương lai.
Tôi chuyển trọng tâm của phòng nhân sự từ “quản lý lạnh lùng” sang “sự quan tâm ấm áp”.
Hệ thống đánh giá và thăng tiến cũng minh bạch, công bằng.
Không còn chuyện ai giỏi nịnh bợ thì được lên chức.
Những thay đổi ấy sớm mang lại kết quả.
Tỷ lệ nghỉ việc của công ty giảm mạnh.
Thậm chí, nhiều nhân sự giỏi từng rời đi nghe tin đã chủ động xin quay lại.
Cùng lúc, ngày càng nhiều nhân tài trong ngành gửi hồ sơ ứng tuyển.
Không khí công ty thay đổi hoàn toàn.
Trên gương mặt mỗi người đều ánh lên sự háo hức và năng lượng tích cực.
Một buổi chiều, tôi đang sắp xếp hồ sơ cho nhân viên mới thì đối tác trực tiếp đến công ty.
Hợp đồng hợp tác đã được ký lại từ trước, lần này họ đến để chốt một số chi tiết cuối cùng.
Sau buổi họp, vị đối tác bước đến trước mặt tôi, chìa tay ra.
“Giám đốc An, rất hân hạnh. Tôi đã nghe rất nhiều về câu chuyện của cô trong ngành.”
Tôi bắt tay ông ta, mỉm cười: “Ngài quá khen. Tôi chỉ làm điều nên làm.”
“Không.”
Ông ấy lắc đầu, ánh mắt sắc sảo.
“Giữ được bản thân đúng đắn trong một môi trường đầy hỗn loạn, đã là một năng lực rất đáng nể.”
Ông ta dừng một chút, rồi nói thêm:
“Chúng tôi rất mong đợi được hợp tác với công ty các bạn, và đặc biệt là được làm việc cùng những người như cô.”
Tiễn đối tác rời đi, tôi trở về văn phòng.
Trên bàn là phần tiramisu trong trà chiều hôm nay, đồng nghiệp cố ý để phần cho tôi.
Bên cạnh là một mảnh giấy ghi chú nhỏ, có vẽ mặt cười và dòng chữ:
“Chị Lan cố lên! Chị là tuyệt nhất!”
Tôi cầm nĩa, xúc một miếng bánh bỏ vào miệng.
Ngọt vừa phải, thoảng vị cà phê đắng nhẹ – thật hoàn hảo.
Từ chai nước 5 tệ, đến trà chiều muôn màu lựa chọn.
Từ “chị ăn hoa hồng” mà ai cũng né tránh, đến “chị Lan” được mọi người tin tưởng.
Tôi đã thắng trận chiến này.

