Tôi thậm chí còn nộp luôn đoạn ghi âm trong điện thoại – câu nói:

“Làm hỏng chuyện, tôi đảm bảo cô không sống nổi trong ngành này!”

Nhân viên tổ điều tra nhìn đống tài liệu ngày càng cao, nét mặt ngày càng nghiêm trọng.

Người phụ trách khẽ gật đầu với tôi:

“An Lan, cảm ơn sự hợp tác của cô. Những bằng chứng này vô cùng quan trọng.”

Tôi bước ra khỏi phòng họp, cảm giác bầu trời như trong xanh hơn vài phần.

Đội kiểm toán nhanh chóng phát hiện ra hàng loạt bất thường từ sổ sách công ty.

Không chỉ có trà chiều, mà các khoản mua sắm hành chính khác như: văn phòng phẩm, sửa chữa văn phòng, thuê địa điểm tổ chức tiệc cuối năm…

Ở đâu cũng có những cái bẫy mà cô ta đã giăng sẵn.

Các đồng nghiệp ở phòng tài chính không chịu nổi áp lực, buộc phải giao ra bản phân tích chi tiết các khoản hoàn tiền bất thường của Trần Lộ Lộ trong nhiều năm.

Những con số ấy – là chứng cứ thép.

Cây đổ thì khỉ tan.

Cùng với tiến độ điều tra, những người từng là tâm phúc hay cấp dưới thân cận của Trần Lộ Lộ cũng bắt đầu lung lay.

Có người vì muốn tự bảo vệ mình, đã lén tiếp cận tổ điều tra:

“Giám đốc Trần hồi năm ngoái bắt bọn em mua nội thất văn phòng từ bên cung cấp đắt nhất. Sau đó bên đó gửi cho cô ấy một khoản hoa hồng rất lớn…”

“Còn giải thưởng rút thăm trong tiệc cuối năm của công ty, cô ta bắt bọn em mua hai phần. Một phần cho nhân viên, còn một phần… một phần cô ta mang về nhà.”

“Bên tài chính có người nhà cô ấy làm việc…”

Tường đổ thì mọi người đều đẩy.

Những bí mật từng bị Trần Lộ Lộ đè nén, giờ đây đều bị phơi bày.

Còn tôi, vị thế trong công ty đã thay đổi hoàn toàn.

Gặp tôi trong thang máy, các đồng nghiệp không còn lảng tránh nữa, mà chủ động gật đầu, mỉm cười.

Trong phòng pantry, không còn những lời thì thầm nghi ngờ.

Thậm chí có người còn thì thầm bên bàn làm việc:

“An Lan ngầu thật đấy, một mình hạ gục mụ phù thủy đó!”

“Chuẩn luôn, mình đã ngứa mắt với bà ấy từ lâu rồi!”

Tôi trở thành người hùng trong mắt mọi người – người dám đứng lên chống lại bất công.

Cảm giác đó có chút kỳ lạ.

Tôi chưa bao giờ muốn làm anh hùng.

Tôi chỉ không muốn tiếp tục sống trong sự ấm ức và tủi nhục.

Ngày bản báo cáo điều tra được công bố, công ty tổ chức họp toàn thể.

Tập tài liệu PDF dày hàng chục trang, như một quả bom tấn ném thẳng lên màn chiếu lớn trong phòng họp.

Tội trạng của Trần Lộ Lộ, hiện rõ mồn một.

Không ai ngờ rằng, cô ta lại có thể thao túng ở nhiều mảng như vậy.

Khai khống giá mua sắm.

Chỉ định công ty người thân làm nhà cung cấp.

Hoàn tiền cho các khoản tiêu dùng cá nhân xa xỉ.

Từng việc, từng hành vi – khiến người ta rợn người.

Cuối cùng, con số chấn động nhất được đánh dấu đỏ và in đậm:

— Cô ta đã chiếm đoạt tài sản công ty lên đến hàng triệu tệ.

Gương mặt CEO đen đến mức có thể nhỏ ra nước.

Anh ta đứng trên bục phát biểu, giọng nói không chút cảm xúc:

“Sau khi hội đồng quản trị thống nhất, lập tức miễn nhiệm toàn bộ chức vụ của Trần Lộ Lộ.”

“Đồng thời chuyển hồ sơ sang cơ quan tư pháp để xử lý theo pháp luật.”

Vừa dứt lời, cả phòng họp chết lặng.

Trần Lộ Lộ đứng bên cạnh, mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Cô ta cố vùng vẫy, giọng the thé hét lên:

“Không phải tôi! Tất cả là cô ta gài bẫy tôi! Là An Lan!”

Không ai thèm để ý đến lời lảm nhảm của cô ta nữa.

Trước chuỗi bằng chứng rõ ràng, mọi lời chối tội đều trở nên vô dụng.

Hai nhân viên bảo vệ cao lớn bước lên, đứng hai bên cô ta.

“Các người nghe không?! Tôi nói rồi, không phải tôi! Không liên quan đến tôi!”

“Phải bắt An Lan kìa! Là An Lan ăn tiền hoa hồng!”

Cô ta vẫn cố vùng vẫy vô vọng, miệng chửi rủa không ngừng,cuối cùng bị cưỡng chế lôi khỏi phòng họp.

Khoảnh khắc cánh cửa nặng nề của phòng họp khép lại,cũng là lúc sự nghiệp của cô ta hoàn toàn khép lại.

Ngày hôm sau, trang chủ của công ty đã đăng tải thông báo chính thức.

Lời văn chặt chẽ, thái độ thành khẩn.

“… Công ty thừa nhận đã có sự lơ là nghiêm trọng trong công tác quản lý nội bộ. Với những tổn hại về danh dự và áp lực tinh thần mà cô An Lan phải gánh chịu, chúng tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất, đồng thời sẽ có khoản bồi thường tương xứng.”

“Sự chênh lệch trong ngân sách trà chiều trước đây sẽ được hoàn trả vào tài khoản của từng nhân viên.”

“Công ty sẽ tiến hành cải tổ toàn diện, tuyệt đối không để những sự việc tương tự xảy ra lần nữa…”

Cuối văn bản là chữ ký tay của CEO.

Tuyên bố này nhanh chóng được các cơ quan truyền thông đồng loạt đưa tin.

Nhưng lần này, dư luận đã hoàn toàn đảo chiều.

Giá cổ phiếu công ty kỳ diệu hồi phục.

Thư ký của đối tác cũng gọi lại.

“Sếp chúng tôi nói, sẵn sàng xem xét lại việc hợp tác với quý công ty.”

Tin tức lan rộng, cả công ty vỡ òa trong niềm vui.

Tôi bước qua khu làm việc, những đồng nghiệp từng nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ, giờ đều nở nụ cười áy náy và thân thiện.

“Chị An Lan, xin lỗi nhé. Trước đây bọn em thật sự mù mắt. Công ty vừa chuyển phần bù trà chiều rồi ạ.”

“Đúng đó, tại tụi em nhẹ dạ cả tin, nghe lời cô Trần Lộ Lộ kia.”

“Chị Lan đúng là đỉnh thật! Là hình mẫu lý tưởng của bọn em trong công việc luôn ấy!”

Những lời xin lỗi và khen ngợi ập đến như sóng vỗ.

Tôi nhìn từng gương mặt rạng rỡ, chân thành.