Giữa tình thế ngượng ngùng tột độ đó, Trần Lộ Lộ đột nhiên bật dậy.

Cô ta giơ ngón tay run rẩy, chỉ thẳng vào tôi, giọng the thé như muốn xé tai người khác:

“Trương tổng, Lâm tổng! Tất cả là do cô ta!”

“Chính nhân viên này ôm lòng oán hận, cố ý đặt mua những thứ này để phá hoại buổi tiếp đón!”

“Tôi đã dặn đi dặn lại phải chuẩn bị tử tế, nhưng cô ta không nghe! Tôi đề nghị công ty lập tức sa thải cô ta!”

Trong khoảnh khắc đó, mọi ánh mắt trong phòng họp đều dồn hết về phía tôi.

Trong lòng tôi bình tĩnh như mặt nước.

Tôi không đôi co với cô ta, mà quay sang nhìn Trương tổng và sếp của công ty – lúc này mặt đã tái xanh.

“Trương tổng, Lâm tổng, tôi rất xin lỗi vì trải nghiệm trà chiều hôm nay đã khiến ngài không hài lòng.”

Giọng tôi không lớn, nhưng đủ rõ ràng.

“Sở dĩ chúng tôi chuẩn bị cà phê hòa tan là vì ngân sách trà chiều của công ty chỉ có 5 tệ mỗi người.”

“Đây là quy định mà phòng nhân sự buộc phải thực hiện nghiêm ngặt.”

Cả phòng họp vang lên một tràng hít thở khe khẽ.

Ngay cả sếp – người vừa nãy còn tức giận bừng bừng – cũng thoáng sững sờ.

Rõ ràng là ông ấy không hề biết con số này.

Nghe vậy, sếp sững lại một lúc, rồi nét châm biếm trên mặt biến thành nụ cười lạnh không giấu nổi.

“5 tệ? Cô đùa tôi à?”

“5 tệ mỗi người thì mua nổi gì? Trước giờ tôi thấy trà chiều của nhân viên rất phong phú mà, sao lại chỉ có 5 tệ?”

Tôi bình tĩnh đáp:

“Thật sự là chỉ có 5 tệ. Ngài có thể kiểm tra ngân sách được duyệt ở phòng tài chính.”

Sếp quay sang thấy vẻ mặt Trần Lộ Lộ đang xám ngoét vì bị bóc trần.

Ông ta chợt nhận ra chuyện này có thể là thật.

Không nói được lời nào.

Còn Trương tổng thì lập tức đứng dậy.

“Lâm tổng, có vẻ như vấn đề nội bộ công ty anh còn đặc sắc hơn cả kế hoạch kinh doanh các anh gửi tôi.”

“Chuyện hợp tác, tôi nghĩ cần phải đánh giá lại.”

Nói xong, ông ta không do dự một giây nào, dẫn cả đoàn rời khỏi phòng họp, không thèm ngoái đầu lại.

Trong phòng họp giờ đây chỉ còn lại Trần Lộ Lộ và ban lãnh đạo công ty, ai nấy đều chết lặng.

Nắm đấm của sếp siết chặt, đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch.

Ánh mắt của sếp chậm rãi chuyển từ gương mặt tôi sang gương mặt Trần Lộ Lộ.

“Trần Lộ Lộ, An Lan!”

Ông gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra mệnh lệnh:

“Hai người qua phòng họp nhỏ bên cạnh cho tôi!”

“Hôm nay mà không cho tôi một lời giải thích rõ ràng, thì đừng ai mong rời khỏi đây!”

Trong phòng họp nhỏ, Trần Lộ Lộ như phát điên, gào thét vào mặt tôi:

“An Lan! Mày đã hủy hoại tiền đồ của tao! Con khốn này!”

Tôi không đáp lại, chỉ bình tĩnh lấy điện thoại ra, bấm nút phát.

【……Tôi nói cho cô biết, nếu làm hỏng chuyện này, tôi đảm bảo cả ngành này cô không sống nổi! Bây giờ lập tức đi mua Starbucks, mua đồ ăn nhẹ cao cấp cho tôi, tiền cô tự ứng trước!】

Giọng Trần Lộ Lộ uy hiếp tôi vang lên rõ ràng từ điện thoại.

Tiếng gào thét của cô ta lập tức ngưng bặt, sắc mặt chuyển sang trắng bệch.

Tôi tắt ghi âm, nhìn cô ta, rồi quay sang nhìn sếp – người vừa mới bước vào sau khi nghe tiếng ồn.

“Lâm tổng, tôi chỉ làm đúng theo chỉ thị của cô ấy.”

Sắc mặt sếp lúc này không thể dùng từ “khó coi” để diễn tả nữa.

Ánh mắt ông nhìn Trần Lộ Lộ đầy lạnh lùng và dò xét.

Cơ thể Trần Lộ Lộ bắt đầu run rẩy, ánh mắt hoảng loạn, né tránh.

5

Khi nội bộ công ty vẫn còn đang hỗn loạn, phía đối tác cũng có động thái mới.

Họ công khai đưa ra một tuyên bố.

Trong tuyên bố, họ khéo léo nêu rõ lý do chấm dứt hợp tác với công ty tôi là vì:

“Sự khác biệt nghiêm trọng trong tư tưởng quản lý nội bộ, đặc biệt là trong việc công nhận giá trị của nhân viên, hoàn toàn trái ngược với văn hóa của chúng tôi.”

Tuyên bố này như một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo ra vô số đợt sóng.

Tôi nhân cơ hội, tung đoạn chụp màn hình lời lẽ của Trần Lộ Lộ trong nhóm công ty,

cùng với bản ghi chép chi tiêu “trà chiều 5 tệ” đầy máu và nước mắt của tôi, lên các diễn đàn nghề nghiệp lớn.

Tiêu đề tôi đã nghĩ sẵn:

《Tôi đã tổ chức trà chiều thể diện cho cả công ty như thế nào với ngân sách 5 tệ mỗi người》

Bài viết nhanh chóng gây bão.

Từ khóa “trà chiều 5 tệ” lập tức leo top tìm kiếm.

Vô số “người lao động” tràn vào bình luận, thi nhau bóc phốt công ty mình và những vị sếp kỳ quặc.

Chủ đề về bạo lực nơi làm việc, văn hóa doanh nghiệp, phúc lợi nhân viên… được thảo luận sôi nổi.

【5 tệ á?! Công ty tôi 15 tệ/người mà vẫn toàn mấy đồ đặt sỉ y chang nhau!】

【Không tưởng tượng nổi với 5 tệ thì ăn uống kiểu gì, công ty gì mà bóc lột vậy?!】

【Chuẩn luôn! Có mấy sếp thì viết xóa hóa đơn thì nhanh như gió, còn phúc lợi của nhân viên thì soi từng đồng một!】

Bài viết trở nên cực kỳ hot.

Dân mạng soi kỹ như thám tử Sherlock Holmes, nhanh chóng tìm ra tên công ty tôi.

Giá cổ phiếu công ty lao dốc.

Tin xấu lan tràn khắp nơi.

Một số trang báo tài chính còn bắt đầu điều tra sâu hơn, đặt nghi vấn về các vấn đề quản lý nghiêm trọng bên trong công ty.

Trần Lộ Lộ rối như tơ vò, cố gắng biện minh, thanh minh.

Nhưng tuyên bố từ phía đối tác như ngọn núi đè lên,

còn bằng chứng tôi đưa ra lại vô cùng xác thực.

Sự việc “trà chiều 5 tệ” tiếp tục lan rộng trên diễn đàn nghề nghiệp và mạng xã hội, nhiệt độ chưa hề hạ xuống.