Tôi phụ trách việc mua trà chiều cho công ty, ngân sách mỗi người là 5 tệ.

Để giữ thể diện cho công ty, mỗi ngày tôi đều săn voucher, đàm phán ưu đãi.

Cố gắng dùng 5 tệ tạo ra hiệu quả như 50 tệ.

Cho đến một ngày, giám đốc hành chính lên tiếng chỉ trích tôi trong nhóm chat toàn công ty.

Nói trà sữa tôi mua “không lành mạnh”, “thương hiệu ba không”, ám chỉ tôi ăn hoa hồng.

Còn yêu cầu tôi phải viết bản kiểm điểm công khai.

Ánh mắt của đồng nghiệp nhìn tôi lập tức thay đổi.

Tôi bật cười.

Dùng ngân sách vỉa hè mà đòi dịch vụ sao Michelin?

Vậy thì đừng trách tôi mua hàng công nghệ và “hàng độc” từ Pinduoduo nhé.

Ba giờ mười lăm chiều, văn phòng ngập tràn mùi thơm ngọt của trà sữa.

“Chị An Lan ơi, trà sữa này đỉnh thật đó! Quán nào vậy? Em chưa từng uống bao giờ!”

“Đúng đó đúng đó, khoai môn mịn màng cực kỳ, ngon hơn mấy chuỗi nổi tiếng cả trăm lần!”

Nhìn gương mặt rạng rỡ của các đồng nghiệp, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

Vì trà chiều lần này, tôi gần như đã chạy bở hơi tai.

Gần công ty mới mở một tiệm trà sữa thủ công, trang trí theo phong cách cá tính, nhưng nguyên liệu rất chất lượng.

Tôi đã năn nỉ ông chủ rất nhiều, đàm phán đơn hàng lớn và ổn định lâu dài để được ưu đãi nội bộ.

Hôm nay, thấy mọi người uống vui vẻ như vậy, bao nhiêu vất vả cũng thấy đáng giá.

Giữa lúc thảo luận sôi nổi, màn hình điện thoại tôi sáng lên — là tin nhắn từ nhóm 500 người của công ty.

Tôi mỉm cười mở lên xem.

Giây tiếp theo, mặt tôi tái mét.

Người gửi tin là giám đốc hành chính — Trần Lộ Lộ.

【@An Lan, về việc mua trà chiều lần này, tôi có vài thắc mắc.】

【Thứ nhất, trà sữa có hàm lượng đường cao, không phù hợp với tiêu chí sức khỏe của công ty.】

【Thứ hai, vì sao lại chọn một cửa hàng nhỏ không tên tuổi, mà không phải là các thương hiệu phổ biến?

Theo tôi được biết, các thương hiệu đó đảm bảo vệ sinh và sức khỏe hơn, và đại diện cho thể diện của công ty.】

【Yêu cầu An Lan viết một bản kiểm điểm chi tiết về các vấn đề trên,

bao gồm cả việc có hay không tồn tại quy trình mua sắm không chuẩn, thậm chí là hành vi tư lợi cá nhân,

gửi cho tôi trước 9 giờ sáng mai.】

Ầm một tiếng, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Tư lợi cá nhân?

Văn phòng lập tức rơi vào im lặng.

Những người vừa mới khen trà sữa ngon giờ đều cúi đầu, giả vờ chăm chú gõ bàn phím.

Từng câu chữ của Trần Lộ Lộ đầy hàm ý độc ác.

Cô ta không nói thẳng tôi ăn hoa hồng,

nhưng những cụm từ như “quy trình không chuẩn”, “tư lợi cá nhân” đủ khiến người khác suy diễn.

Cô ấy đang nghi ngờ phẩm chất của tôi, và công khai làm nhục tôi trước 500 người trong nhóm.

Bên dưới đã có người bắt đầu bình luận.

【An Lan? Cô gái nhỏ phòng hành chính đúng không? Nhìn hiền lành thế mà không ngờ…】

【Chỉ vì mấy cốc trà sữa mà đến mức đó sao?】

Tiếng xì xào vang lên từ khắp nơi trong văn phòng.

Dù tôi không nghe rõ cụ thể,

nhưng ánh mắt dò xét, nghi ngờ, thậm chí là khinh bỉ, như từng nhát dao đâm vào lưng tôi.

Vì muốn tiết kiệm cho công ty, vì cái gọi là “thể diện”, tôi đã phải cân bằng mọi thứ như thế nào đây?

Ngân sách trà chiều 5 tệ mỗi người.

Đã mấy tháng rồi, tiêu chuẩn này chưa từng thay đổi.

Tôi chọn tiệm trà sữa thủ công là vì chủ quán cá nhân dễ thương lượng giảm giá hơn.

Nếu không thì với mức giá này sao mà mua được trà sữa?

Nửa năm trước, tôi vừa tiếp nhận công việc mua trà chiều.

Khi nhân sự tiền nhiệm bàn giao, họ đưa cho tôi một tờ giấy.

Trên đó ghi tiêu chuẩn ngân sách bằng chữ đỏ in đậm:

“5 tệ/người/ngày.”

Đúng vậy, không nhìn nhầm đâu, chỉ có 5 tệ.

Tháng đầu tiên, ngày nào tôi cũng nghĩ: với 5 tệ thì mua được gì?

Tôi đến thương lượng với quản lý tiệm bánh gần công ty.

Tôi nói với họ rằng công ty tôi có hàng trăm nhân viên, đơn hàng lâu dài và ổn định, có thể cho một mức giảm giá riêng cho nhân viên không?

Để đủ số lượng, tôi đã tải tất cả các app giao đồ ăn và mua theo nhóm trên thị trường.

Tôi đặt hơn chục cái báo thức, nhắc nhở mình mỗi ngày vào giờ “chớp nhoáng”, “trợ giá trăm tỷ” trên các nền tảng khác nhau.

Để đủ đơn, tôi thường phải tự bỏ tiền túi ra trước.

Cứ từng chút tiết kiệm, từng chút tích lũy, tôi đã biến ngân sách 5 tệ thành cả một nghệ thuật.

Tất cả những nỗ lực của tôi.

Tất cả số tiền tôi tự bỏ ra.

Bao tâm huyết tôi đã dành vào công việc này.

Trong lời nói của Trần Lộ Lộ, tất cả biến thành “gu tệ”, “không lành mạnh”, “ăn hoa hồng”.

Những đồng nghiệp từng khen tôi “chị Lan đỉnh thật”, từng khen trà chiều “ngon như công ty lớn”, giờ đây chắc đang thì thầm bàn tán trong cửa sổ chat riêng,

rằng tôi đã “rút ruột” công ty bao nhiêu tiền.

Trần Lộ Lộ nhắn cho tôi một tin.

【An Lan, đừng quên viết bản kiểm điểm. Sáng mai trong cuộc họp, cô phải kiểm điểm trước toàn thể nhân viên.】

Tôi hít sâu một hơi, tìm lại bản ghi chép mua hàng hôm nay, gõ cửa văn phòng của cô ta.

Trần Lộ Lộ đang thư thái đắp mặt nạ.

Thấy là tôi, mí mắt cô ta còn chẳng buồn nhấc lên.

“Viết kiểm điểm xong chưa?”