Tôi ném gối cho anh ta, bảo cút ra ngoài mà tỉnh táo một đêm.

Không biết Hàn Nhược cho anh ta uống thứ gì, mà một người đàn ông gần ba mươi lại chẳng phân biệt nổi đúng sai, thua xa một đứa trẻ năm tuổi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Chu Mẫn và Tiểu Dã đều không có ở nhà.

Nhưng tôi lại thấy trong vòng bạn bè của Hàn Nhược đăng một trạng thái.

“Gia đình ba người, dù bận rộn đến đâu cũng phải cùng nhau ăn sáng.”

Ảnh chụp là cô ta tự sướng trước bàn ăn, phía sau lờ mờ bóng dáng cha con họ, không lộ mặt nhưng vừa nhìn đã nhận ra là Chu Mẫn và Tiểu Dã.

4

Nửa tiếng sau, hai cha con trở về.

Chu Mẫn mặt mày âm trầm.

Ngược lại, Tiểu Dã thì hớn hở reo lên:
“Mẹ ơi, con mang đồ ăn sáng về cho mẹ đây!”

Nghe nó gọi tôi là mẹ, tôi thở phào một hơi.

Tôi thừa nhận, tôi không tự tin.

Tình cảm giữa tôi và Tiểu Dã sâu nặng, nhưng Hàn Nhược… dù sao cũng là máu mủ ruột rà.

Đặc biệt khi nhìn thấy tấm ảnh ba người họ cùng ăn sáng, lần đầu tiên tôi rõ ràng cảm thấy mình là kẻ ngoài cuộc.

Nhưng chỉ một tiếng “Mẹ” vui vẻ của Tiểu Dã, tất cả sự tự ti của tôi liền tan biến.

Tiểu Dã chính là con trai tôi.

Nó đặt đồ ăn sáng mang về lên bàn, giục:
“Mẹ, mau rửa tay rồi ăn sáng đi.”

Đợi tôi rửa tay xong đi ra, nó đã bày sẵn đồ ăn lên bàn.

Chu Mẫn ngồi đối diện, mặt vẫn sầm sì.

“Bình thường anh bận công việc, luôn nghĩ em chăm sóc Tiểu Dã rất tốt. Không ngờ em lại dạy hư con, chẳng lẽ bình thường đến bữa sáng nó cũng không ăn sao?”

Tiểu Dã đẩy một cái bánh hamburger trứng nướng đến trước mặt tôi.

“Mẹ ăn cái này đi.”

Rồi vừa ăn trứng vừa phản bác bố:
“Bố, con nói lại lần nữa, con không phải không thích ăn sáng, mà là con không thích ăn sáng với người phụ nữ kia.”

Tôi đưa tay lau vụn lòng đỏ trứng trên khóe miệng con, phụ họa:
“Đấy, nhìn Tiểu Dã ăn ngon lành chưa.”

“Tiểu Dã quả nhiên vẫn nghe lời chị dâu hơn.”

Quay đầu lại, tôi thấy Hàn Nhược đang đứng bên sofa, nửa cười nửa không nhìn chúng tôi.

Một câu của cô ta khiến sắc mặt Chu Mẫn vừa mới dịu đi lại đen kịt.

Chỉ cần có chút não cũng nghe ra được, cô ta muốn ám chỉ sự xa cách của Tiểu Dã với mình đều do tôi xúi giục.

Nhưng nguyên nhân thật sự thì có thể người ngoài không rõ, còn Chu Mẫn lại là người rõ nhất.

Ấy vậy mà anh ta lại là kẻ ngu ngốc nhất, Hàn Nhược nói gì, anh ta tin nấy.

Giờ anh ta chẳng khác nào một con chó ngu, sợi dây dắt nằm trong tay Hàn Nhược.

Cô ta kéo hướng nào, anh ta liền ngoan ngoãn đi theo hướng đó.

Anh ta còn dám nói thẳng trước mặt con:
“Em và Tiểu Dã có thân thiết thì cũng chỉ là mẹ kế, Nhược Nhược mới là mẹ ruột. Dù thế nào em cũng không được phá hoại tình cảm mẹ con họ.”

Tôi ném mạnh cái hamburger trong tay xuống bàn, chuẩn bị phản bác.

Nhưng Tiểu Dã đã chậm rãi mở miệng:
“Bố, hay là chúng ta đi làm xét nghiệm ADN đi.”

Chu Mẫn sững sờ:
“Ý con là gì? Mẹ Nhược Nhược của con không phải người như vậy, bố tin cô ấy.”

Rồi quay sang tôi, giận dữ đập bàn:
“Giang Dịch Thanh, sao em có thể lén bôi nhọ Nhược Nhược trước mặt con?”

“Không phải đâu, bố.”

Tiểu Dã giữ tay anh ta lại, giải thích:
“Con chỉ cảm thấy IQ của bố quá thấp, không giống con ruột của con thôi.”

Sắc mặt Chu Mẫn khi trắng khi xanh, môi run run mấy cái mà không nói được gì.

Cha con cãi nhau, Hàn Nhược liền nhanh chóng tự lồng mình vào vai mẹ hiền.

“Tiểu Dã, sao con có thể nói bố như vậy?”

Tiểu Dã liếc cô ta một cái:
“Bà cũng chẳng thông minh hơn bao nhiêu đâu.”

Nói xong nó tự đeo cặp sách, còn lấy luôn túi của tôi.

“Mẹ, chúng ta đi học thôi.”