4

“Hơn nữa… Tiểu Nhiễm chưa bao giờ muốn tranh giành gì với Vụ Vụ. Anh đã cho Vụ Vụ danh phận bà Văn và quyền lực, còn để đứa con của Tiểu Nhiễm làm người thừa kế – như vậy là công bằng.”

Người bạn kia nghẹn lời vài giây, sau đó mới cất giọng đau xót:

“Cho nên… anh mới bắt bác sĩ cạo sạch tử cung chị dâu tới năm lần trước khi làm thụ tinh ống nghiệm?! Anh biết rất rõ nếu chị ấy lỡ có thai, chỉ cần sảy thai là mất luôn khả năng sinh nở vĩnh viễn!”

“Anh đã tính sẵn rồi, để sau này dù chị ấy có phát hiện sự thật, cũng chẳng thể nào phá bỏ cái thai này được…”

“Nhưng anh không nghĩ đến sao? Nếu ngày đó thật sự đến, dù không thể sinh con nữa, chị ấy… cũng sẽ mãi mãi rời bỏ anh.”

Lại thêm một sự thật máu lạnh giáng thẳng vào trái tim Tô Hà Vụ, vốn đã tan nát, giờ chỉ còn là một đống vụn vỡ máu me be bét.

Cô đứng chết lặng tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Cô chưa từng nghĩ… Văn Tiêu lại có thể tàn nhẫn đến mức chặn cả đường lui cuối cùng của cô.

Cơn tức giận khiến toàn thân cô run rẩy. Cô gần như muốn xông tới đối mặt, chất vấn tất cả, nhưng bước chân lại khựng lại khi nghe thấy câu nói tiếp theo:

“Vụ Vụ sẽ không rời xa anh đâu.”

Văn Tiêu cong môi, ánh mắt điên cuồng, giọng nói đầy tự tin và chiếm hữu:

“Mẹ cô ấy chết rồi, giờ anh là người thân duy nhất còn lại trên đời của cô ấy. Trừ khi anh chết, còn không… anh sẽ không bao giờ buông tay!”

Một luồng lạnh buốt từ gan bàn chân chạy dọc lên đỉnh đầu. Tô Hà Vụ đột nhiên nhận ra — Văn Tiêu là kẻ điên.

Cô phải giả vờ như chưa nghe gì hết, lặng lẽ rời khỏi hắn!

Cô cắn răng quay về phòng bệnh. Đúng lúc y tá đến thay băng:

“Cô ơi, vết thương cầm máu rồi, nhưng vẫn cần làm lại CT kiểm tra lần nữa.”

Tô Hà Vụ không nghi ngờ gì, đi theo y tá đến phòng chụp cộng hưởng từ.

Nhưng vừa nằm xuống, cô bị trói chặt vào bàn chụp, miệng bị nhét đầy gạc.

Sau đó, y tá đẩy cô vào bên trong cỗ máy chật hẹp, tối om… rồi bỏ đi mất.

Cô chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy âm thanh khóa cửa từ bên ngoài, kèm giọng nói:

“Phòng này đang sửa, cấm lại gần.”

Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng tối đen rộng lớn chỉ còn lại mình cô.

Không gian kín bưng, ngột ngạt, cô đơn đến nghẹt thở.

Sự sợ hãi sâu tận xương tủy khiến toàn thân cô run cầm cập.

Cô như bị kéo ngược trở về năm lớp 12…

Khi bị Giang Nhiễm và đám bạn lột sạch quần áo, dội đầy nước cống hôi thối lên người, rồi nhốt vào cỗ quan tài sắt dưới tầng ba của phòng thực hành sinh học…

Cô bị giam lỏng suốt ba ngày ba đêm.

Từ đó, cô mắc chứng ám ảnh không gian kín nghiêm trọng.

Bốn năm trước, Văn Tiêu từng tiêu sạch khoản tiền tích góp suốt nửa năm của hai người để đưa cô đi gặp bác sĩ tâm lý, giúp cô dần thoát khỏi nỗi ám ảnh thuở thiếu thời.

Vậy mà giờ đây, cô lại có cảm giác mình bị nhốt trở lại cái quan tài chật hẹp năm xưa.

Nhịp thở dồn dập, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người khiến cô gần như ngạt thở.

Tệ hơn nữa là bụng dưới đau âm ỉ không dứt, và cảm giác buồn tiểu nhục nhã không thể chịu đựng nổi.

Phải đến 17 tiếng sau, một bác sĩ trực ca mới phát hiện bất thường, vội mở cửa cứu cô ra.

Dưới ánh đèn rực sáng, Tô Hà Vụ hoa mắt chóng mặt vì mất nước trầm trọng.

Nửa thân dưới gần như tê liệt, cô đứng không nổi, chỉ còn cách bấu chặt tường để gượng dậy.

Tiếng người xung quanh ồn ào hỗn loạn, bỗng có ai đó bật cười:

“Trời ơi, cô ta tè ra quần kìa, dơ thật!”

Giọng nữ sắc nhọn quen thuộc như cái tát thẳng vào mặt, đánh thức Tô Hà Vụ khỏi cơn mơ hồ.

Cô ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói, đối diện với ánh mắt đắc ý của Giang Nhiễm.

Cô ta đứng ngay trước mặt, lớp trang điểm tỉ mỉ, từng sợi tóc đều hoàn hảo. Nụ cười xinh đẹp nhưng độc ác đến tận xương tủy:

“Khi mày khóc lóc như chó rên rỉ van xin cứu giúp, thì anh Tiêu của tao đang ở bên tao đấy.”

Chỉ một câu, Tô Hà Vụ liền hiểu — mọi chuyện đều do Giang Nhiễm giở trò.

Nỗi nhục nhã xen lẫn phẫn nộ khiến đôi mắt cô đỏ bừng.

Cô nghiêng đầu, hét lớn với các bác sĩ, y tá đang đứng xem:

“Tôi là vợ của chủ tịch Tập đoàn Văn thị – cổ đông lớn nhất của bệnh viện các người. Gọi cảnh sát ngay cho tôi! Tôi yêu cầu điều tra rõ ràng hành vi tắc trách tối qua!”

Một câu nói khiến Giang Nhiễm đang đắc ý đến hoảng loạn ngay lập tức.

Nhưng đúng lúc này, Văn Tiêu xuất hiện cùng đội vệ sĩ, chỉ một phút sau, xung quanh đã bị dọn sạch.

Hắn chắn Giang Nhiễm ra phía sau, còn Tô Hà Vụ thì bị ép ngồi vào xe lăn.

Vẻ mặt Văn Tiêu vẫn bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt đã lộ ra chút bạo ngược và bất đắc dĩ: