“Thưa bà, xin bà bình tĩnh! Con gái bà bị viêm ruột thừa cấp tính đã vỡ, dẫn đến viêm phúc mạc và sốc nhiễm trùng, nếu không phẫu thuật kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
“Tôi mặc kệ! Dù sao tôi cũng không ký tên! Xem ai dám đụng đến con gái tôi thử xem!”
Tôi mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường bệnh di động, bị đẩy dọc hành lang bệnh viện.
Mấy bác sĩ y tá vây quanh tôi, còn mẹ tôi thì dang tay chặn phía trước.
Tôi cố gắng gọi: “Mẹ…”
Nghe thấy giọng tôi, mẹ tôi lập tức chạy lại.
“Tình Tình, con tỉnh rồi! Đừng sợ, có mẹ ở đây, họ không dám làm gì con đâu!”
Bà nắm chặt tay tôi, gương mặt đầy vẻ “chính nghĩa lẫm liệt”.
“Con nói với bác sĩ đi, con chỉ đau bụng thôi đúng không? Giống như mọi lần?”
Cơn đau bụng dữ dội khiến tôi không thể suy nghĩ được gì.
Tôi gắng hết sức, cầu cứu bác sĩ:
“Bác sĩ… cứu tôi… phẫu thuật…”
Bác sĩ trẻ lập tức nói gấp:
“Nghe thấy chưa? Chính cô ấy nói muốn phẫu thuật!”
Mẹ tôi hoàn toàn không nghe, “Nó bị các người dọa sợ đến lú lẫn rồi! Tôi hiểu con gái tôi!
Nó chỉ vì tên cặn bã kia mà đau lòng, bị tức quá thôi, nghỉ ngơi là khỏi!”
“Thưa bà! Đây không phải lúc để cãi lý! Bệnh nhân có thể tử vong do nhiễm trùng huyết bất cứ lúc nào!”
Mẹ tôi hoàn toàn nổi đóa, bắt đầu xô đẩy bác sĩ.
“Chính anh mới chết ấy! Anh dám nguyền rủa con gái tôi!”
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Trong một lần xô đẩy mạnh, tôi bị rơi khỏi giường, ngã mạnh xuống sàn.
“Phụt——”
Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng tôi.
Màu đỏ tươi nhuộm lên sàn trắng tinh, cũng nhuộm đỏ đôi mắt của tất cả mọi người.
Cả hành lang lập tức chìm vào im lặng.
Mẹ tôi sững sờ nhìn vũng máu dưới đất, hoảng loạn kêu lên:
“Tình… Tình Tình?”
Tôi nằm sấp dưới đất, không còn cảm thấy đau nữa.
Tôi nhìn bà, dốc hết sức lực cuối cùng, nói ra tiếng lòng mình.
“Mẹ… mẹ thật tàn nhẫn…”
Rồi, thế giới của tôi hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Khi tỉnh lại, tôi đang ở trong ICU.
Cơ thể cắm đầy các ống truyền, máy móc bên cạnh phát ra những tiếng kêu đều đặn.
Một y tá thấy tôi tỉnh, lập tức gọi bác sĩ.
Bác sĩ điều trị là một phụ nữ lớn tuổi, bà ấy nói với tôi rằng ruột thừa bị vỡ đã gây nhiễm trùng ổ bụng nghiêm trọng, đưa đến viện quá muộn, suýt nữa không cứu được.
May mắn là, lúc đó trưởng khoa cấp cứu đã quyết đoán, trong lúc mẹ tôi la hét om sòm, trực tiếp ký tên và đưa tôi vào phòng mổ.
Nếu không, có lẽ tôi đã là một xác chết.
Bác sĩ nhẹ nhàng nói:
“Mẹ cô… cảm xúc không ổn định lắm, nên chúng tôi tạm thời chưa cho bà ấy vào.”
Tôi khẽ gật đầu, từ khoảnh khắc bà ấy ngăn cản tôi phẫu thuật, bà đã không còn là mẹ tôi nữa rồi.
Tôi nằm trong ICU ba ngày, mới được chuyển sang phòng bệnh thường.
Trong suốt thời gian đó, mẹ tôi không xuất hiện một lần nào.
Người đến lại là bạn cùng đại học kiêm bạn thân của tôi – Chu Mạn, sau khi nhận được điện thoại từ bệnh viện, cô ấy đã lập tức chạy tới.
Cô ấy nhìn thấy gương mặt tái nhợt và cơ thể đầy dây truyền của tôi, nước mắt lập tức tuôn rơi.
“Tình Tình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao dì lại có thể…”
Tôi kể lại toàn bộ mọi chuyện cho cô ấy nghe.
Bao gồm cả tờ giấy chẩn đoán vô sinh giả mạo, bao gồm cả việc bà ta đã phá hủy công việc của tôi, và suýt nữa khiến tôi mất mạng.
Chu Mạn nghe xong thì sững người, cuối cùng giận đến run rẩy toàn thân.
“Đây còn là người nữa sao? Quá là súc sinh!”
Cô ấy nắm chặt tay tôi, kiên quyết nói: “Tình Tình, cậu không thể quay về căn nhà đó nữa! Chuyển ra ngoài, sống với tớ!”
Tôi nhìn cô ấy, gật đầu.
“Mạn Mạn, đợi tớ xuất viện, tớ sẽ dọn đi.”
Ngày xuất viện, Chu Mạn đến đón tôi.
Tôi không báo cho mẹ.
Trên người tôi không có điện thoại, không có ví, chỉ mặc mỗi bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện.
Chu Mạn mang cho tôi một bộ quần áo mới, còn mua thêm một chiếc điện thoại mới.
Cô ấy vỗ ngực nói: “Đi thôi, chị em sẽ giúp cậu làm lại cuộc đời!”
Tôi thay đồ xong, cảm thấy như mình sống lại một lần nữa.
Nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, mẹ tôi xuất hiện.
Bà ta đứng ở cửa, trên tay xách một bình giữ nhiệt, mặt cười dịu dàng như mẹ hiền.
“Tình Tình, con xem mẹ mang gì cho con này? Món canh bồ câu con thích nhất, bổ lắm đấy.”