14

Tại trường bắn.

Tôi vừa thay xong đồ, chuẩn bị vào sân tập.

Không ngờ lại gặp Tạ Nam Huyên—cô ta đúng là âm hồn bất tán.

Bên cạnh cô ta có một người đàn ông.

Vừa nhìn thấy hắn, tôi đã biết ngay—hắn chính là tên giả thiếu gia giàu có.

Không hổ là mối nghiệt duyên mà cốt truyện sắp đặt cho tôi.

Vừa nhìn thấy hắn, tim tôi đập mạnh, như thể có một luồng điện xẹt qua linh hồn.

Vậy thì, khi Hạ Hành Tiêu nhìn thấy Tạ Nam Huyên, có phải cũng có cảm giác như thế này không?

Cốt truyện buộc anh ta phải yêu Tạ Nam Huyên.

Nhưng đến tận bây giờ, anh ta vẫn chỉ cưng chiều mình tôi.

Tạ Nam Huyên thấy tôi dán mắt vào người đàn ông đó, bỗng nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý:

“Giang Tuẫn là bạn học đại học của tôi. Nhà anh ấy là gia tộc siêu giàu ở Singapore.”

Thì ra là vậy.

Chính Tạ Nam Huyên đã giới thiệu tên giả thiếu gia này cho tôi.

Cô ta biết tôi tham tiền.

Giang Tuẫn chính là cái bẫy cô ta giăng ra dành riêng cho tôi.

Hạ Hành Tiêu nói không sai.

Quả nhiên, trình độ của Tạ Nam Huyên rất cao tay.

Hạ Hành Tiêu thay đồ xong, bước ra ngoài.

Mọi ánh mắt lập tức bị anh ta thu hút.

Vai rộng, eo thon, chân dài, cả người toát lên khí chất của một đại lão lạnh lùng, cấm dục.

Rõ ràng anh ta đẹp trai hơn Giang Tuẫn, đàn ông hơn, mọi mặt đều vượt trội hơn hẳn.

Tôi đúng là mù rồi, mới có thể vì một kẻ ba xạo như Giang Tuẫn mà phản bội Hạ Hành Tiêu.

Tôi giơ súng, nhắm thẳng vào Giang Tuẫn.

Hắn ta sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, run rẩy.

“Đừng! A a a a! Đừng làm bậy!”

Đoàng!

Tôi bắn trúng hồng tâm phía sau hắn.

“Anh Tiêu, Tạ Nam Huyên đặc biệt giới thiệu bạn đại học của cô ta cho em, nói là con nhà siêu giàu bên Singapore.”

Hạ Hành Tiêu ghét nhất là có gã nhà giàu nào đó lảng vảng quanh tôi.

Anh ta lập tức ra lệnh cho thư ký Trần điều tra thân phận của Giang Tuẫn.

Chưa đến nửa tiếng sau, thư ký Trần đã có kết quả—Giang Tuẫn là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, từng lừa gạt rất nhiều cô gái ngây thơ.

Giang Tuẫn bị cảnh sát áp giải đi ngay tại chỗ.

Tạ Nam Huyên khóc lóc đến tèm lem, tội nghiệp vô cùng.

“Hạ tiên sinh… tôi thật sự không biết Giang Tuẫn là kẻ lừa đảo!”

“Hắn cố ý tiếp cận tôi, chắc chắn là muốn lừa tiền của tôi! Tôi phải cảm ơn anh và Tịnh Ninh đã giúp tôi vạch trần hắn!”

Hạ Hành Tiêu tuy mặt không cảm xúc, nhưng tôi biết anh ta đã nổi giận.

Dựa vào sự hiểu biết của tôi về anh ta, anh ta chắc chắn sẽ đuổi Tạ Nam Huyên ra khỏi biệt thự Triêm Hoài.

Đến lúc đó, thái tử hắc đạo Thiệu Đông Thần không còn vướng bận gì nữa, nhất định sẽ bắt cóc và giam cầm Tạ Nam Huyên.

Mà tôi lại không biết cốt truyện đã sắp xếp cho Hạ Hành Tiêu gặp nguy hiểm kiểu gì.

Chưa phải lúc đuổi Tạ Nam Huyên đi.

Tôi nhanh chóng chen ngang:

“Em đâu có nói là cô cố ý giăng bẫy lừa em, xem cô sợ kìa, khóc đến mức trôi cả lớp trang điểm luôn rồi.”

“Đi dặm lại phấn đi.”

Tạ Nam Huyên đành phải đi chỉnh lại trang điểm.

Hạ Hành Tiêu nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Cô ta làm ra chuyện như vậy, tại sao em vẫn giữ cô ta lại?”

Tôi ra vẻ thần bí.

“Anh Tiêu, anh cũng không lợi hại đến mức nhìn thấu tất cả mọi chuyện, đúng không?”

“Đây là một câu đố em đặt ra cho anh, trước khi có đáp án, cứ để cô ta ở lại nhà mình đi.”

Hạ Hành Tiêu gật đầu đồng ý.

Anh ta nghiêm túc dặn dò:

“Bây giờ bên ngoài có rất nhiều kẻ giả giàu, giả làm thiếu gia, em đừng ngu ngốc mà tin theo.”

“Cho dù có thực sự giàu, tiền của bọn họ cũng chỉ cho em nhìn, chứ không thực sự cho em.”

Tôi khoác tay anh ta, cười ranh mãnh.

“Biết rồi, em chỉ thích tiền của anh Tiêu thôi.”

“Ừm.”

15

Hạ Hành Tiêu chuẩn bị đi công tác nước ngoài.

Hộ chiếu của tôi gặp trục trặc, không thể đi cùng.

Không biết lúc nào, ở đâu anh ta sẽ gặp nguy hiểm, tôi rơi vào trạng thái lo lắng tột độ.

“Nhất định phải đi sao?”

“Dự án này rất quan trọng, anh phải đích thân có mặt.”

“Vậy anh nhớ giữ an toàn, lúc nào cũng phải có vệ sĩ bên cạnh. Ở nước ngoài, vệ sĩ có thể mang súng, anh hãy trang bị đầy đủ cho họ.”

“Được, đợi anh về…”

Tôi lập tức đưa tay bịt miệng anh ta lại:

“Không được lập bất cứ flag nào!”

Tôi thả tay ra, anh ta cúi xuống hôn tôi.

Đó là một nụ hôn sâu, quấn quýt và mê đắm.

“Anh Tiêu, em… muốn anh.”

“Không đủ thời gian rồi.”

Tôi đành tiếc nuối buông anh ta ra.

Không biết từ khi nào, tôi cũng đã bị anh ta mê hoặc.

Sau khi Hạ Hành Tiêu rời đi, Tạ Nam Huyên không có dấu hiệu sẽ xuất ngoại.

Vậy có nghĩa là chuyến đi này của anh ta không gặp nguy hiểm.

Nhưng tôi không ngờ, người gặp nguy hiểm lại là tôi.

Tạ Nam Huyên hợp tác với Thiệu Đông Thần, bắt cóc tôi.

Cô ta ra lệnh cho Thiệu Đông Thần:

“Anh giết cô ta cho tôi!”

Cốt truyện à.

Xin trời cao hãy phân rõ thị phi!

Cô ta đã hóa đen đến mức này rồi, thì hãy tước luôn hào quang nữ chính của cô ta đi!

Theo lý mà nói, Thiệu Đông Thần không dám động vào Hạ Hành Tiêu.

Trừ khi… hắn muốn dùng tôi làm con tin để uy hiếp anh ta, nhân cơ hội hạ thủ.

Không cần bình luận tiết lộ, tôi cũng hiểu ra rồi.

Hóa ra, lần này Hạ Hành Tiêu gặp nguy hiểm… lại chính là do nữ chính gây ra!

Thấy Thiệu Đông Thần không có phản ứng, Tạ Nam Huyên ra vẻ ra lệnh:

“Anh còn đứng đấy làm gì? Mau ra tay đi!”

Thiệu Đông Thần nhếch miệng cười, vung chân đá bay Tạ Nam Huyên.

Cô ta ôm bụng, phun ra một ngụm máu, ánh mắt hoang mang không thể tin nổi:

“Anh… chẳng phải anh yêu tôi sao? Sao lại đối xử với tôi như vậy?”

Thiệu Đông Thần đeo đầy khuyên tai, còn có cả khuyên lưỡi.

Hắn nhìn cô ta như một con rắn độc.

“Ai nói với cô là ông đây yêu cô?”

“Chỉ là hứng thú, muốn chơi cô một chút thôi.”

Mãi đến lúc này, Tạ Nam Huyên mới nhận ra mình đã dây vào thứ gì.

Nhưng cô ta lại quá ảo tưởng về bản thân, không tin rằng Thiệu Đông Thần cũng không yêu mình.

“Không… không thể nào!”

“Anh không thể không yêu tôi được… anh chỉ đang muốn lạt mềm buộc chặt, đúng không?”

“Đồ ngu!”

Tôi đập tan ảo tưởng của cô ta:

“Làm gì có nhiều tình yêu như thế? Cô nghĩ mình là tiên nữ chắc? Ai cũng phải yêu cô, sống chết vì cô?”

“Thiệu Đông Thần bị Hạ Hành Tiêu đè ép bao năm, rất nhiều phi vụ không làm được. Cô cho hắn cơ hội, hắn đương nhiên sẽ giết Hạ Hành Tiêu!”

“Tình yêu chỉ là rác rưởi, lợi ích mới là quan trọng nhất.”

Thiệu Đông Thần bước đến, bóp cằm tôi:

“Không tệ, cũng có não đấy.”

Tôi tiếp tục nói:

“Thế nên, một người như Hạ Hành Tiêu, sao có thể bị uy hiếp chỉ vì tôi?”

“Huống chi, tôi chỉ là con chim hoàng yến anh ta nuôi ba năm, lúc nào anh ta chán cũng có thể đá đi.”

“Chi bằng anh thả tôi ra, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi sẽ không nói gì, anh ta cũng sẽ không truy cứu anh.”

Thiệu Đông Thần cười:

“Không, hắn yêu cô.”

Tôi lập tức phản bác:

“Không, hắn không yêu tôi.”

Ngay lúc này, cánh cửa sắt két một tiếng, mở ra.

Hạ Hành Tiêu một mình bước vào.

Thiệu Đông Thần phấn khích nói:

“Thấy chưa? Hắn yêu cô.”

16

Thiệu Đông Thần có ba mươi… không, bốn mươi tên đàn em xăm trổ đầy mình.

Xong đời.

Chắc chắn chết chắc rồi.

Tôi nghiến răng chửi thề:

“Hạ Hành Tiêu, IQ của anh bị sụt giảm đột ngột hay gì?! Nếu anh không đến, tôi còn có thể gắng gượng. Anh đến rồi, cả hai chúng ta cùng chết đấy!”

“Vì tôi nói với anh ta, đúng mười giờ tôi muốn gặp hắn, mỗi phút trễ tôi sẽ cắt đi một ngón tay của cô.”

“Hắn đi chuyên cơ riêng về đây, rất đúng giờ.”

Tôi sững người, không nói được gì.

Chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Hành Tiêu.

Đồ ngốc, anh không đáng phải mạo hiểm vì tôi.

Hạ Hành Tiêu châm một điếu thuốc, bình tĩnh nhìn đồng hồ trên cổ tay.

“Thả cô ấy ra.”

“Hahahahahaha!”

Thiệu Đông Thần bộc phát bản chất bệnh kiều, ôm bụng cười điên dại.

“Hạ Hành Tiêu, bây giờ mày chỉ là miếng thịt nằm trên thớt của tao, còn vênh váo cái gì?!”

Hắn bóp chặt cổ tôi, càng lúc càng siết chặt hơn.

“Quỳ xuống cho ông đây!”

“Được, tôi quỳ, chỉ cần anh đừng làm tổn thương cô ấy.”

Hạ Hành Tiêu cau mày, quỳ xuống.

Thiệu Đông Thần phấn khích đến cực độ.

“Bấy lâu nay, trước mặt mày tao phải nuốt giận, cúi đầu giả làm con cháu.”

“Không ngờ mày lại chịu quỳ gối vì một người phụ nữ!”

Hắn nhặt một thanh sắt lên, lao đến như điên, hung hăng nện xuống Hạ Hành Tiêu.

“Hạ tiên sinh!”

“Hạ tổng!”

“Đại lão!”

Máu bắn tung tóe.

“Chơi mày chắc còn sướng hơn chơi tiên nữ!”

Hạ Hành Tiêu máu me đầy mặt, nhưng trông không hề có vẻ chật vật.

Thiệu Đông Thần nhét thanh sắt dính đầy máu vào tay tôi, cười đầy độc ác:

“Nào, cô đánh hắn đi, đánh mạnh vào!”

Tôi run rẩy, siết chặt thanh sắt.

Chính tôi mới là quan trọng nhất.

Tôi luôn biết cách cân nhắc lợi ích, làm chim hoàng yến, điều kiêng kỵ nhất chính là trao đi thật lòng.

Tôi nghiến răng, vung mạnh thanh sắt đập thẳng vào đầu Thiệu Đông Thần.

Máu chảy dài trên trán hắn.

Nhưng Hạ Hành Tiêu đã dùng thật tâm để đổi lấy tôi, vậy thì tôi cũng sẵn sàng trao cả trái tim mình cho anh.

Tôi vẫn luôn không dám thừa nhận—tôi yêu anh ta.

“Con khốn, mày chán sống rồi!”

Thiệu Đông Thần giật thanh sắt khỏi tay tôi, giơ lên định nện xuống.

Tôi nhắm chặt mắt, ôm đầu.

Nhưng cơn đau dự đoán không xảy ra.

Mọi chiếc điện thoại trong phòng đồng loạt reo lên.

Hơn bốn mươi tên côn đồ xăm trổ sau khi xem tin nhắn, từng người lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Bọn họ nhào tới, giữ chặt lấy thái tử của mình.

Thiệu Đông Thần sững sờ:

“Mấy người làm gì vậy?!”

Tiếng van xin vang lên khắp nơi.

“Hạ tiên sinh, xin anh tha cho mẹ tôi!”

“Hạ tiên sinh, xin anh tha cho con gái tôi!”

“Hạ tiên sinh, xin anh tha cho vợ tôi!”

Ai cũng có điểm yếu.

Thiệu Đông Thần tóm được điểm yếu của Hạ Hành Tiêu.

Nhưng Hạ Hành Tiêu đã nắm chặt điểm yếu của tất cả đàn em của hắn, buộc họ phải phản bội hắn.

Đây mới là đẳng cấp của đại lão.

Hạ Hành Tiêu đứng dậy, bước đến trước mặt Thiệu Đông Thần, cầm thanh sắt trong tay hắn, đâm thẳng vào cổ họng hắn.

“Mày rất giỏi tự tìm đường chết.”

Giờ phút này, Hạ Hành Tiêu còn đáng sợ hơn cả Thiệu Đông Thần.

Đây mới là bộ dạng thực sự của anh ta khi nổi giận.

Không hổ là người đàn ông tôi chọn, quá đẹp trai!

Hạ Hành Tiêu đưa tay về phía tôi: “Đừng sợ, lại đây.”

Tôi lập tức lao vào vòng tay anh ta, siết chặt lấy eo.

Ngàn lời vạn chữ, không bằng một cái ôm.

Cơ bắp Hạ Hành Tiêu căng cứng.

Thực ra, anh ta cũng rất căng thẳng, chỉ là không thể hiện ra ngoài.

Thư ký Trần và đội vệ sĩ xông vào.

Hạ Hành Tiêu ném thanh sắt đi, lúc này cơ bắp mới dần thả lỏng.

Bác sĩ lập tức tiến lên xử lý vết thương cho anh ta.

Tôi đau lòng kiểm tra vết thương trên đầu anh ta, vết thương khá nghiêm trọng.

Hạ Hành Tiêu nắm tay tôi: “Không sao.”

Anh ta ra hiệu cho một bác sĩ khác kiểm tra vết bầm trên cổ tôi.

Tôi hỏi: “Anh định xử lý bọn họ thế nào?”

“Bọn chúng phạm pháp, pháp luật sẽ trừng trị.”

“Còn hình phạt của tôi dành cho chúng là, tôi sẽ khiến chúng mất hết mọi tài nguyên, tất cả những gì từng có đều tan thành mây khói. Một khi rơi xuống tận đáy xã hội, mới hiểu thế nào là địa ngục.”

Đây mới thực sự là Diêm Vương sống.

Chờ đến lúc Tạ Nam Huyên trắng tay, cô ta sẽ hiểu—có những người, chỉ riêng việc sinh tồn đã là cuộc chiến không ngừng nghỉ.

Đúng lúc này, bình luận một lần nữa xuất hiện:

【Sau khi Thiệu Đông Thần thất thế, bị kẻ thù chém chết.】

【Tạ Nam Huyên tiêu hao hết khí vận nữ chính, mất đi hào quang, cả đời nghèo khổ, túng quẫn.】

Có lẽ, khi mỗi người sinh ra, kịch bản cuộc đời họ đã được định sẵn.

Nhưng cuối cùng sống như thế nào, vẫn là do chính họ quyết định.

Bình luận biến mất.

Không biết tôi đã nói sai điều gì.

Nhưng dù thế nào đi nữa—tôi không phải nữ phụ độc ác trong câu chuyện của ai cả.

Mà là nữ chính của chính cuộc đời mình.

17

Tôi trồng bắp cải trong sân, Hạ Hành Tiêu ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát.

Trong lúc trò chuyện, tôi kể cho anh ta nghe về những dòng bình luận mà tôi nhìn thấy.

Anh ta không nghĩ tôi bị hoang tưởng.

Suy ngẫm lại mọi chuyện xảy ra trong thời gian qua, cảm thấy hợp lý, nên chấp nhận ngay.

“Kịch bản muốn tôi yêu Tạ Nam Huyên, nhưng trái tim tôi lại chọn yêu em.”

Tôi lén lút rút điện thoại ra.

“Nơi nào có tiền, nơi đó có tình yêu.”

“Anh Tiêu, em thích cái này, mua cho em đi~”

Hạ Hành Tiêu bật cười.

Thành thạo xóa sạch giỏ hàng của tôi.

Tôi sung sướng lướt danh sách hàng chờ giao.

Đột nhiên, anh ta nói: “Giang Tịnh Ninh, em có muốn… kết hôn với anh không?”

Hóa ra, trước khi đi công tác, anh ta định nói chuyện này.

Tôi tựa vào ngực anh ta, vui đến mức không giấu được nụ cười.

“Anh Tiêu, em muốn một chiếc nhẫn kim cương siêu to siêu sáng!”

“Được.”

“Váy cưới cũng phải là bộ đẹp nhất, đắt nhất, thời thượng nhất!”

“Ừ.”

“Vậy sính lễ có những gì?”

“Nhiều quá anh cũng không nhớ hết, thư ký Trần sẽ gửi bảng excel cho em.”

Giá trị quan trong đời tôi đã thay đổi.

Thứ tự ưu tiên mới: Tôi > Hạ Hành Tiêu > Tiền.

Hạ Hành Tiêu còn quan trọng hơn cả tiền—tôi thực sự yêu anh ta.

(Toàn văn hoàn.)