6
Hạ Hành Tiêu gửi tin nhắn cho tôi: “Tiến bộ rồi đấy.”
Tôi chớp lấy cơ hội, trả lời ngay: “Vậy tiền tiêu vặt tháng sau…”
Còn chưa gõ xong chữ.
Anh ta đã nhắn lại trước: “Vẫn cắt.”
Tôi nghiến răng: “Vậy tháng sau em không hầu hạ nữa, mèo con đình công.jpg.”
Anh ta trả lời ngay lập tức: “Bác bỏ.”
Tin nhắn thứ hai theo sau: “Chỉ phát hai trăm nghìn.”
Đàm phán thành công!
Tôi cũng biết điểm yếu của anh ta mà.
Hạ Hành Tiêu khẽ nhếch môi cười với tôi, sau đó quay người vào thư phòng, tiếp tục họp bàn chuyện làm ăn với các chú bác.
Tạ Nam Huyên nhìn tôi và Hạ Hành Tiêu tương tác với nhau, trong đáy mắt cô ta, hạt giống ghen tuông đã âm thầm nảy mầm.
“Năm đó tôi cứu Hạ Hành Tiêu, tôi mới là ánh trăng sáng của anh ấy!”
“Tại sao anh ấy thậm chí còn không nhìn tôi lấy một cái, lại đi để mắt đến một con trà xanh hám tiền như cô?!”
Tôi bật cười châm chọc:
“Sao thế tiểu thư, cuối cùng cũng nhận ra thế giới này không xoay quanh mình cô, chịu không nổi rồi à?”
Tạ Nam Huyên tức đến nỗi bỏ đi thẳng.
Thật ra, thứ tôi tranh giành vốn không phải đàn ông.
Mà là mức lương ba trăm nghìn tệ mỗi tháng, cùng vô số quà tặng đắt đỏ.
Tạ Nam Huyên thà rằng ra giá với tôi còn hơn.
Nếu cô ta chịu trả nhiều hơn Hạ Hành Tiêu…
Biết đâu tôi sẽ thực sự cân nhắc rời đi.
Cô ta chưa từng trải qua nghèo khổ.
Chưa từng đói đến mức phải trộm đồ ăn.
Chưa từng không đủ tiền mua băng vệ sinh, phải dùng giấy thô thay thế, rồi bị bọn con gái trong lớp cười nhạo vì dính bẩn quần áo.
Chưa từng phải tắm bằng bột giặt, hay bị cha ruột chửi vì mùa đông dám đun nước nóng gội đầu, rằng tôi bẩn đến mức đầu có cứt hay sao mà phải lãng phí than.
…
Nghèo khó khiến tôi thấy bản thân thật thấp kém, không xứng đáng có được những điều tốt đẹp.
Con người cả đời đều bị những thứ mình không có trong thời trẻ trói buộc.
Một thiên kim tiểu thư như Tạ Nam Huyên không thể hiểu được, chúng tôi—những người yêu tiền—yêu nó đến nhường nào.
7
Tiệc mừng thọ còn chưa chính thức bắt đầu.
Vườn trong phủ Hạ gia được sửa sang rất đẹp, tôi quyết định ra ngoài dạo một vòng.
Vô thức đi đến một góc vắng vẻ.
Bất ngờ, có người từ phía sau đẩy mạnh tôi.
Tôi lăn xuống hàng chục bậc thang, đầu đập xuống, máu chảy đầm đìa.
Trong tầm mắt mơ hồ, tôi thấy Tạ Nam Huyên đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống.
Tôi lại bật cười.
Cô ta không còn giả vờ lương thiện nữa, vậy có phải cũng không thể ở bên Hạ Hành Tiêu không?
Khi tỉnh lại, xung quanh tối đen như mực.
Tôi không nhịn được, buột miệng chơi trò meme:
“Nhĩ Khang! Trời tối quá, huynh không thắp nến sao?!”
Hạ Hành Tiêu nắm lấy tay tôi.
“Đừng sợ, mất thị lực chỉ là tạm thời.”
“Bác sĩ nói là do cục máu đông chèn ép dây thần kinh thị giác, đợi máu tan hết, em sẽ dần dần nhìn lại được.”
Lạ thật.
Hạ Hành Tiêu lúc nào cũng nhận ra cảm xúc thật của tôi.
Tôi siết chặt tay anh ta, tay còn lại túm lấy ống tay áo.
“Bao lâu thì em mới có thể nhìn thấy?”
“Một, hai tháng.”
“Thật không?”
“Thật.”
Tôi tạm thời yên tâm.
Giọng Hạ Hành Tiêu trầm xuống, mang theo sát ý:
“Là Tạ Nam Huyên đẩy em?”
Tạ Nam Huyên cũng ở đây, cô ta căng thẳng phủ nhận ngay:
“Không phải tôi… không phải tôi!”
Bình luận không hề tiết lộ khi nào, ở đâu, Hạ Hành Tiêu sẽ gặp nguy hiểm.
Giờ tôi bị mù, thực sự mềm yếu, không thể tự lo liệu, e rằng không cứu được anh ta.
Tạ Nam Huyên có hào quang nữ chính, chắc chắn có thể cứu anh ta.
Dù tôi có ghét cô ta đến đâu, thì trước tiên vẫn phải giữ cô ta lại.
Chỉ có như vậy, tôi mới bảo toàn được cuộc sống giàu sang của mình.
“Không phải cô ấy… đi giày cao gót bị trật chân, em bất cẩn tự ngã xuống thôi.”
Với cái tính thích trả thù của tôi, một chút ấm ức cũng phải phóng đại lên gấp mười lần, không đời nào lại đi bênh vực Tạ Nam Huyên vào lúc này.
Thế nên, Hạ Hành Tiêu tin tôi.
Anh ta ôm tôi vào lòng, giọng nói mang theo cảnh cáo:
“Tiểu thư Tạ, tôi giữ lời hứa để cô ở lại biệt thự Triêm Hoài, chỉ là để trả ơn năm xưa.”
“Tôi không thích cô, mong cô tự biết giữ mình.”
“Từ nay về sau, nếu cô dám làm tổn thương Tịnh Ninh, tôi sẽ không tha cho cô.”
“Tôi không phải người tốt, nhớ cho rõ.”
Kịch bản của hai người họ vốn là ngược luyến tàn tâm.
Ở giai đoạn này, Hạ Hành Tiêu thực sự chưa yêu cô ta, vẫn bảo vệ tôi nhiều hơn.
Giọng Tạ Nam Huyên run rẩy:
“Hạ tiên sinh, sao anh lại nghĩ về tôi như vậy? Tôi vẫn luôn muốn làm bạn với Tịnh Ninh… sao có thể hại cô ấy?”
Nói xong, cô ta buồn bã bỏ đi.
Tôi thì thầm với Hạ Hành Tiêu:
“Em đã nhờ thầy bói xem giúp, dạo này bọn mình có hạn huyết quang. Em đã ứng nghiệm rồi, anh ra ngoài nhớ cẩn thận, mang thêm nhiều vệ sĩ theo.”
“Được.”
Tôi lại bắt đầu nhõng nhẽo, đòi hỏi vô lý:
“Anh Tiêu~ đầu em đau lắm, phải có mười cái túi xách, tám chiếc vòng vàng thì mới khỏi được.”
Hạ Hành Tiêu siết chặt vòng tay, ôm tôi vào lòng:
“Anh mua hết cho em.”
Anh ta khiến tôi luôn cảm thấy bản thân thật quý giá.
Nếu cuối cùng anh ta thực sự yêu Tạ Nam Huyên như trong cốt truyện…
Tôi chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Trong lòng tôi tràn đầy suy tính, nhất định phải ngăn cản chuyện đó xảy ra.
Tạ Nam Huyên đã ra tay trước với tôi.
Lần sau tôi có ra đòn nặng tay, cũng chẳng cần áy náy nữa.
8
Đột ngột mất đi thị giác là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Tôi đi lại rất khó khăn, ngã vô số lần.
Hạ Hành Tiêu cho người bọc hết mép nội thất trong nhà lại để tôi không bị va đập.
Tôi không có cảm giác an toàn, bám riết lấy anh ta.
Anh ta đi vệ sinh, tôi cũng phải níu lấy vạt áo, đứng ngoài chờ.
Nhưng anh ta có lòng tự trọng của một người đàn ông.
Lúc “giải quyết vấn đề lớn”, thì nhất quyết không cho tôi bám theo.
Tôi đứng bên ngoài, cào cửa:
“Anh Tiêu, em đâu có chê anh đâu.”
“Ngồi yên mười phút, thưởng mười vạn.”
“Ok luôn!”
【Alipay báo: bạn nhận được 100,000 tệ.】
Tôi ôm điện thoại, cười hớn hở.
Hạ Hành Tiêu đích thân đút tôi ăn, giúp tôi tắm rửa.
Chỉ là mỗi lần tắm, đang rửa rửa một hồi, anh ta lại làm chuyện không thể miêu tả với tôi.
Tôi không dám lười biếng nữa, trên giường như được bơm máu gà, không để lại một cơ hội nào cho Tạ Nam Huyên.
Thậm chí còn làm những chuyện anh ta từng yêu cầu nhưng tôi luôn từ chối.
Đáp ứng những sở thích kỳ lạ của anh ta.
Hơi thở Hạ Hành Tiêu hỗn loạn.
“Tịnh Ninh… em định làm tôi đột quỵ để kế thừa toàn bộ tài sản sao?”
Tôi vờ như không hiểu.
“Thế anh có thích không?”
Hạ Hành Tiêu dùng hành động thực tế để chứng minh—anh ta phát điên vì tôi.
Lúc động tình, anh ta hỏi tôi: “Tịnh Ninh… em thích không?”
Tôi vốn luôn coi chuyện này như một công việc.
Nhưng phản ứng của cơ thể thì luôn rất thành thật.
Tôi cũng rất thoải mái.
Hạ Hành Tiêu cười khẽ, không giấu nổi vẻ đắc ý.
Tôi ôm chặt anh ta, nũng nịu nói:
“Anh Tiêu, em chỉ có một người đàn ông là anh. Nhưng em chắc chắn, anh là người phù hợp với em nhất.”
Anh ta siết chặt eo tôi, lòng bàn tay nóng rực.
“Chết trên người em cũng đáng… ”
Một đêm hoang đường.
9
Hôm đó, Hạ Hành Tiêu hẹn gặp một vị đại lão tại câu lạc bộ để bàn chuyện làm ăn.
Anh ta đặt sẵn cho tôi một phòng riêng, gọi đủ loại bánh ngọt tôi thích.
“Thư ký Trần và dì Vương ở đây chăm sóc em, cần gì cứ bảo họ.”
“Anh đi một lát rồi về, ngồi yên đây, đừng đi lung tung.”
Tôi bị anh ta chọc cười.
Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được tình phụ tử từ người đàn ông này.
Dặn dò xong thư ký Trần vài câu, anh ta mới rời đi.
Tôi nhâm nhi trà bánh, nhưng trong lòng bỗng nhiên có cảm giác bất an khó hiểu.
Bình luận không phải xuất hiện nhờ thị giác.
Mà giống như được truyền đến qua tín hiệu não bộ.
Giữa một khung cảnh mơ hồ, tôi thấy một loạt bình luận mới:
【Một nhóm sát thủ có vũ trang xông vào câu lạc bộ, ám sát nam chính.】
【Nữ chính tắt cầu dao điện, tranh thủ thời gian cho nam chính.】
【Cuối cùng, một sát thủ ẩn nấp trong bóng tối nổ súng, nữ chính đỡ đạn thay nam chính.】
Hạ Hành Tiêu đang bàn chuyện với đại lão, điện thoại chắc chắn sẽ tắt máy.
Tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh.
“Thư ký Trần, mau lên lầu báo với Hạ tiên sinh! Có một nhóm sát thủ có vũ trang sắp đến! Chúng muốn giết anh ấy!”
Thư ký Trần lập tức lao lên tầng.
Tôi quay sang nói với dì Vương: “Dì Vương, phiền dì đi tắt cầu dao điện.”
Dì Vương tay run rẩy làm đổ cả khay bánh, hoảng loạn nói: “Chúng có súng… tôi chỉ là người làm thuê, không muốn mất mạng!”
Dì Vương hoảng hốt bỏ chạy.
Cô ấy chọn bảo vệ bản thân, đó là lẽ thường tình, tôi hiểu được.
Chỉ có tôi mới là quan trọng nhất.
Đặt mình vào hoàn cảnh đó, tôi cũng sẽ chọn chạy trốn trước.
Dạo gần đây, cục máu đông chèn ép dây thần kinh thị giác đã tan đi một phần.
Tôi không còn mù hoàn toàn, có thể nhìn thấy mờ mờ hình dạng của vật thể.
Tôi nhanh chóng gọi cảnh sát.
Bên dưới có vệ sĩ của Hạ Hành Tiêu, tiếng súng và tiếng đánh nhau đã vang lên.
Chờ cảnh sát đến e rằng không kịp.
Tôi không thể ngồi yên chờ chết, bèn mò mẫm ra ngoài, tìm đường đến tủ điện.
Xung quanh toàn là người bỏ chạy tán loạn.
Tôi vừa đi vừa vấp ngã, té lên té xuống đến mức mặt mũi bầm dập.
Rồi… tôi lạc đường.
Là một kẻ gần như mù lòa, tôi hoàn toàn không tìm được chỗ đặt cầu dao điện.
Ngay lúc này, điện tắt.
Là Tạ Nam Huyên đã tắt cầu dao sao?
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm cầu mong Hạ Hành Tiêu có thể xoay chuyển tình thế, thoát khỏi nguy hiểm.
Tiếng súng dần lắng xuống, đám sát thủ đã bị khống chế.
Điện sáng trở lại.
Tôi va vào một vòng tay quen thuộc.
Giọng của Hạ Hành Tiêu chưa bao giờ hoảng loạn như lúc này.
“Tịnh Ninh, em có sao không?”
“Em không sao… còn anh, có bị thương không?”
“Anh cũng không sao.”
Tôi vẫn chú ý đến góc khuất của cầu thang, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ giơ súng, nhắm vào Hạ Hành Tiêu.
“Cẩn thận!”
Tôi dùng hết sức đẩy anh ta ra.
Viên đạn sượt qua má tôi, để lại một vệt máu dài.
Tôi sợ đến mức ngã nhào xuống đất, ôm đầu co rúm lại.
Cuối cùng, tên sát thủ cuối cùng cũng bị khống chế.
Tạ Nam Huyên chạy đến, lo lắng hỏi: “Hạ tiên sinh, anh không sao chứ?”
Hạ Hành Tiêu cúi xuống, nhặt tôi lên như một con mèo bị dọa sợ, bế kiểu công chúa vào lòng.
Tôi rúc vào ngực anh ta, run như cầy sấy.
Hạ Hành Tiêu hôn lên trán tôi hai lần, giọng khẽ run:
“Không sao nữa rồi… em không trúng đạn.”
Anh ta lặp lại một lần nữa, như thể đang tự trấn an:
“Em không trúng đạn.”
Không để ý đến Tạ Nam Huyên, Hạ Hành Tiêu chạy như bay đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi dần hoàn hồn.
Khà khà khà.
Cảnh tỏa sáng của nữ chính… bị tôi cướp mất rồi!