3
Chúng tôi trở về biệt thự Triêm Hoài.
Sau khi biết Tạ Nam Huyên là ân nhân cứu mạng, thái độ của Hạ Hành Tiêu với cô ta quả nhiên khác hẳn.
“Tịnh Ninh, sắp xếp phòng cho tiểu thư Tạ, mọi thứ ăn mặc, sinh hoạt đều giống em.”
Trong lòng tôi khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi: “Biết rồi.”
Tôi còn chưa kịp ra tay.
Tạ Nam Huyên đã dẫn người đến phá nát vườn rau của tôi, trồng đầy hoa.
Tôi tức giận lao xuống lầu, nhìn đống rau bị vứt sang một bên mà đau lòng không thôi.
Tạ Nam Huyên mỉm cười: “Biệt thự cao cấp thế này mà trồng rau trong sân thì không thanh nhã lắm. Nhìn kìa, hoa bỉ ngạn và hoa hồng Lancaster đẹp biết bao.”
Cô ta mặc váy trắng, đội khăn trùm hoa nhỏ trên đầu.
Dưới ánh nắng mặt trời, cô ta cười ngọt ngào, trông vô cùng thuần khiết.
Cô ta hái một bông hoa, cài lên tóc tôi.
“Tịnh Ninh ngoan nào, đừng giận nữa. Cậu đứng giữa vườn hoa đi, tôi chụp cho cậu vài tấm thật đẹp!”
Nhưng tôi chỉ thích trồng rau thôi, đất màu mỡ thế này, không trồng rau thì quá phí.
Lùi một bước, rồi sẽ phải lùi thêm nhiều bước nữa.
Tôi xắn tay áo, vừa hái hoa vừa nói với người hầu: “Nhổ hết đám hoa này đi, làm bánh hoa tươi.”
Tạ Nam Huyên nắm chặt tay tôi, mắt đỏ hoe, lo lắng nói: “Dừng tay! Đừng động vào hoa của tôi!”
Tôi đẩy cô ta ra.
Cũng không dùng bao nhiêu sức.
Cô ta đập đầu vào hòn non bộ, máu chảy đầm đìa.
Tôi sợ chết khiếp.
Tạ Nam Huyên nhìn về phía sau lưng tôi, giọng nói yếu ớt nhưng dịu dàng.
“Hạ tiên sinh, năm đó anh chưa kịp nhìn thấy hoa… tôi đã trồng lại cho anh rồi.”
“Đừng trách Tịnh Ninh, cô ấy không cố ý đẩy tôi đâu, là tôi tự đứng không vững.”
Câu nói này mềm mại mà sắc bén, tôi là trà xanh, tôi nghe ra ẩn ý ngay.
Tôi xoay người.
Hạ Hành Tiêu nhìn đóa hoa bên tóc tôi, ánh mắt thất thần: “Hoa này, thực sự rất đẹp.”
Giữa hai người họ có một ký ức đặc biệt.
Tôi âm thầm gặm nhấm sự ghen ghét với Tạ Nam Huyên.
Hạ Hành Tiêu đích thân đưa cô ta đến bệnh viện.
Tôi ngồi trong phòng khách, bồn chồn không yên.
Nghe thấy tiếng xe trở về, tôi nép sau rèm cửa quan sát.
Tạ Nam Huyên quấn băng trên đầu, vừa xuống xe đã lảo đảo, ngã vào lòng Hạ Hành Tiêu.
Hạ Hành Tiêu bảo tài xế đỡ cô ta, còn anh ta cầm theo một chiếc hộp, bước vào nhà trước.
Anh ta đưa hộp cho tôi.
“Đây là gì?”
“Bánh hoa tươi, chẳng phải em muốn ăn sao?”
Tôi mở hộp, im lặng ăn bánh.
“Cô ấy không sao, em đừng áy náy.”
“Tôi… tôi đâu có!”
Hạ Hành Tiêu có rất nhiều bất động sản ở Bắc Kinh.
Chuyển khỏi biệt thự Triêm Hoài là cách tốt nhất để thay đổi cốt truyện.
“Anh Tiêu, chúng ta dọn nhà đi, căn hộ lớn trong nội thành cũng không tệ mà.”
“Thi thoảng qua đó ở thì được, nhưng dọn nhà thì không.”
Nơi này là nhà cũ của mẹ anh ta.
Trong lòng anh ta, đây mới là nhà.
Từ khóe mắt, tôi thấy Tạ Nam Huyên bước vào.
Tôi nâng mặt Hạ Hành Tiêu lên, hôn anh ta thật sâu, hôn đến khi môi anh ta vương sợi tơ bạc.
“Anh Tiêu, bế em lên lầu đi, em muốn anh.”
Hơi thở Hạ Hành Tiêu trở nên gấp gáp, dùng tư thế bế trẻ con, một tay bế tôi lên, vội vã đi lên lầu.
Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh ta, lạnh lùng lườm Tạ Nam Huyên một cái.
Cô ta muốn cướp kim chủ của tôi.
Không thể nào!
4
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi nhìn thấy đám hoa trong sân đã bị dọn sạch.
Công nhân đang khôi phục lại vườn rau của tôi.
Tạ Nam Huyên đang nhặt những bông hoa rơi rụng.
Tôi bước tới, không giấu nổi vẻ đắc ý: “Anh Tiêu vẫn đứng về phía tôi, cô còn phải cố gắng nhiều lắm.”
“Giang Tịnh Ninh, cô dùng sắc đẹp để lấy lòng đàn ông, có thể duy trì được bao lâu?”
“Nếu cô dồn tâm tư cho sự nghiệp thay vì đàn ông, sớm muộn gì cũng thành công như tôi rồi.”
Tôi ghét cái thái độ cao cao tại thượng của cô ta.
Nhà cô ta có truyền thống làm phim, dùng tài nguyên gia tộc, vừa tốt nghiệp đại học đã có thể làm đạo diễn cho một bộ phim đại bạo.
Còn tôi, học hết cấp hai đã bị bố mẹ đuổi ra ngoài làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình.
Cô ta không hiểu cuộc sống khó khăn của những cô gái tầng lớp dưới, nói chuyện kiểu không có bánh mì thì ăn bánh kem đầy ngây thơ.
Tôi cười khẽ, nữ phụ độc ác bọn tôi không tự làm khó mình.
“Cô giỏi thế, tại sao còn phải mang ơn đòi báo đáp, cầu xin Hạ Hành Tiêu che chở?”
“Cô nhìn ánh mắt mình đi, như thể muốn lột sạch quần áo của anh ta vậy.”
Tạ Nam Huyên mặt đỏ bừng, đứng thẳng lưng.
“Tôi không giống cô, tôi thực sự ngưỡng mộ anh ấy, không phải vì tiền!”
“Tôi sẽ khiến Hạ tiên sinh nhìn rõ bộ mặt thật của cô!”
Tôi có chút tò mò, không biết Tạ Nam Huyên định làm gì.
Tôi nằm dài trên sofa, vừa xem phim ngắn vừa nhai rôm rốp khoai tây chiên.
Thoải mái như tiên.
Tạ Nam Huyên và Hạ Hành Tiêu cùng bước vào.
Cô ta bắt đầu phân tích, liệt kê rõ ràng từng khoản chi tiêu mỗi tháng của biệt thự Triêm Hoài, chứng minh tôi đã bòn rút bao nhiêu.
“Còn nữa, tranh chữ cổ trong phòng khách đều bị cô ta bán hết rồi, thứ đang trưng bày bây giờ đều là hàng nhái cao cấp.”
“Hạ tiên sinh, kẻ trộm trong nhà mới đáng sợ nhất.”
Tôi vẫn tiếp tục xem phim ngắn, không thèm ngẩng đầu.
Hạ Hành Tiêu hỏi: “Tiểu thư Tạ, nếu con mèo cô nuôi làm vỡ một cái cốc, cô có tức giận không?”
“Không…”
Tạ Nam Huyên cuối cùng cũng hiểu ra.
Những việc tôi làm, trong mắt anh ta chẳng khác nào một con mèo con làm vỡ cốc.
“Cảm ơn cô đã nhắc nhở, nhưng tôi là kiểu chủ nhân sẵn sàng nuông chiều mèo dù nó có phá tung cả nhà.”
Sắc mặt Tạ Nam Huyên cứng đờ, lúng túng rời đi.
Hạ Hành Tiêu ngồi xuống sofa.
Tôi ôm gối quỳ lên, ngoan ngoãn đấm chân cho anh ta.
Động tác rất mượt mà, thái độ nhận lỗi phải đủ thành khẩn.
“Học hỏi chút đi, cô ta cao tay hơn em nhiều.”
Tôi dụi mặt vào đùi anh ta: “Chỉ cần anh giúp em, em sẽ bất bại.”
“Đừng có làm nũng nữa, tôi đối xử với em chưa đủ tốt mà em còn ăn cắp của tôi?”
“Anh đã nói là không giận mà! Coi như vứt mấy đồng lẻ dỗ dành em vui vẻ một chút thôi mà!”
Hạ Hành Tiêu hừ nhẹ một tiếng.
Tôi biết anh ta thật sự không giận, bèn leo lên đùi anh ta, tiếp tục xem phim ngắn.
“Làm chim hoàng yến, thì không cần trái tim, chỉ cần tiền của kim chủ.”
“Đại kỵ lớn nhất trong nghề này là yêu khách hàng. Anh chơi tôi, tôi chơi anh, chỉ là chơi đùa thôi.”
Câu thoại này… quá hợp tình cảnh.
Tôi lập tức tắt phim, tiến lại gần, hôn lên yết hầu anh ta: “Anh Tiêu, anh biết em thực lòng yêu anh mà, đúng không?”
Anh ta bật cười khinh khỉnh.
“Tôi không sợ em chỉ cần tiền của tôi, vì tôi có rất nhiều tiền.”
Bàn tay Hạ Hành Tiêu trượt vào bên trong lớp áo của tôi.
Bình luận mới lại xuất hiện trước mắt tôi:
【Nam chính gặp nguy hiểm, nữ chính lại một lần nữa cứu anh ta.】
【Nam chính lần đầu rung động vì nữ chính.】
Tôi cắn môi, vùi mặt vào cổ anh ta.
Lần này, đến lượt tôi cứu anh ta.
5
Tiệc mừng thọ của bà nội Hạ Hành Tiêu.
Tạ Nam Huyên, với tư cách là thiên kim nhà họ Tạ, cũng nhận được thiệp mời.
Đến phần tặng quà mừng thọ.
Món quà tôi tặng là bộ trang sức trị giá mười triệu tệ.
Bà cụ thậm chí không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Tiền cô xài chẳng phải của Hành Tiêu sao? Không có chút thành ý nào cả.”
Món quà của Tạ Nam Huyên là một chiếc gối thuốc thủ công giúp an thần, dễ ngủ.
Bà cụ cầm lấy chiếc gối, yêu thích không buông tay, hài lòng nói: “Vẫn là con có hiếu. Dạo này bà ngủ không ngon, vừa ngửi mùi gối thuốc đã thấy thư thái hẳn.”
Mọi người đều tán thưởng, nhìn Tạ Nam Huyên bằng ánh mắt đầy khen ngợi.
Đồng thời, quay sang tôi với vẻ ghét bỏ.
Tạ Nam Huyên đắc ý nhìn tôi.
Tôi mở hộp trang sức, nghiêng người đến trước mặt bà nội Hạ, mỉm cười:
“Bà ơi, con nghe anh Tiêu nói năm đó ông nội làm ăn thất bại, chính bà đã bán hết của hồi môn để giúp ông vực dậy lần nữa. Con đã tìm rất lâu mới có thể tìm lại được món trang sức này.”
Bà nội Hạ nâng niu món trang sức, xúc động đến rơi nước mắt.
“Bà đã tìm nó bao năm nay mà không thấy… Đứa nhỏ này, con có lòng quá.”
Các vị khách lần lượt tán dương bà nội Hạ là người vợ hiền đức, có công giúp đỡ Hạ gia gây dựng sự nghiệp, khiến bà vui vẻ ra mặt.
Tôi cầm lấy chiếc gối thuốc của Tạ Nam Huyên, đưa lên ngửi thử.
“Long cốt và từ thạch đúng là có tác dụng an thần, nhưng đều có độc tính nhẹ, tác dụng phụ là gây tổn hại đến hệ tiêu hóa.”
“Bà nội vốn đã có vấn đề về tiêu hóa, dùng những vị thuốc này phải theo chỉ định nghiêm ngặt của bác sĩ đông y, không thể tùy tiện sử dụng.”
Sắc mặt bà cụ lập tức sa sầm, nghiêm khắc trách mắng Tạ Nam Huyên:
“Tiểu thư Tạ, nếu không hiểu rõ về đông y thì đừng dùng bừa bãi, hại người đấy!”
Tạ Nam Huyên vội vàng giải thích:
“Chỉ là độc nhẹ thôi, phải dùng liều lượng lớn mới gây tác dụng phụ, gối thuốc của cháu rất an toàn.”
Những vị khách xung quanh xì xào:
“Nhẹ cũng là độc, lão phu nhân tuyệt đối đừng dùng.”
“May mà tiểu thư Giang hiểu về đông y, nếu không, lỡ bà cụ bị ảnh hưởng sức khỏe thì thật khổ.”
Tôi thực ra chẳng hiểu gì về đông y cả.
Chỉ là trước đó đã tìm hiểu về thành phần thuốc trong gối của Tạ Nam Huyên, rồi lén học thuộc mà thôi.
Diễn xuất thành công, sướng thật!
Tôi tiện tay ném chiếc gối sang một bên, quay sang cười đầy ẩn ý với Tạ Nam Huyên.
Cô ta tức đến tay run rẩy.
Tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Hạ Hành Tiêu từ tầng hai đang dõi theo chúng tôi.