Cán bộ hướng dẫn dường như càng thêm tức giận, lớn tiếng chất vấn tôi rốt cuộc đã đòi gia đình bao nhiêu tiền.
“Nhà trường thu phí đều theo quy định, phụ huynh cứ báo cáo kiện cáo loạn cả lên, thử hỏi chúng tôi còn làm việc kiểu gì?”
“Nhân tiện xin thêm chút tiền từ gia đình thì còn hiểu được, nhưng em không thể quá đáng như vậy!”
Tôi căng thẳng đến mức bấu chặt mười ngón tay.
Trước khi lên đại học, tôi chỉ dám dùng chai nước khoáng đã uống hết của cả nhà để đựng nước.
Vì thế, khi viết đơn xin tiền mấy hôm trước, tôi lén khai thêm 15 tệ, chỉ để mua cho mình một cái bình nước mới.
Để chứng minh, tôi đưa cho họ xem bản ghi chép.
Mấy người trung niên vừa còn cau có, đọc xong liền biến sắc.
Đúng lúc này, mẹ lại gọi điện tới.
Cán bộ hướng dẫn nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
Bên kia truyền đến tiếng mắng mỏ:
“Trường các người định đi ăn cướp à? Một cái quần áo rách nát mà cũng đòi 85 tệ?”
Thầy hướng dẫn giải thích, 85 là giá trọn bộ đồng phục quân huấn. Mẹ tôi im lặng vài giây.
Tôi còn tưởng rằng sau khi nghe giải thích, bà sẽ hiểu ra. Nào ngờ bà lại càng giận dữ, gào thét:
“Hay lắm, Dương Gia Di!
Mày dám khai gian số tiền, đòi tao đến một trăm tệ!”
“Bố mày vất vả đổ máu ngoài công trường để kiếm tiền, mà mày lại tiêu xài hoang phí, mày có xứng đáng không?”
Bố tôi đúng là làm ở công trường, nhưng ông là cai thầu, mỗi tháng kiếm hơn hai vạn.
Em trai tôi vừa tuần trước còn được mua bộ xếp hình 500 tệ, họ chưa từng nói nửa câu.
Còn tôi chỉ muốn mua cái bình nước 15 tệ, lại giống như phạm phải tội tày trời.
Các thầy cô trong phòng đều nhìn tôi với ánh mắt thương cảm.
Tôi vội vàng thanh minh:
“Mẹ, không phải thế, con chỉ quên ghi vào đơn, lát nữa con sẽ bổ sung…”
“Còn dám cãi à! Thầy ơi, Dương Gia Di này toàn nói dối, cố tình lừa gia đình lấy tiền, bản chất quá xấu xa!”
“Các thầy nhất định phải xử lý nghiêm! Đây không chỉ là chuyện tiền bạc, mà là nhân phẩm có vấn đề!”
Cán bộ hướng dẫn định nói giúp tôi, nhưng mẹ chẳng thèm nghe, dập máy cái rụp.
Tiếng bà vẫn còn vang vọng trong đầu, khiến tôi choáng váng.
Chỉ vì 15 tệ, tôi đã bị chính mẹ ruột quy kết là kẻ nhân phẩm tồi tệ.
Ngay sau đó, điện thoại rung lên, tin nhắn của mẹ hiện ra:
【Thông báo: Dương Gia Di nói dối thành tính, phẩm hạnh bại hoại, từ nay cấm nhận bất kỳ khoản sinh hoạt phí nào.】
Những dòng chữ ấy làm mắt tôi cay xè, lồng ngực nghẹn lại.
Tôi cố kìm nén cảm xúc dâng trào, khẽ nói:
“Xin lỗi, đã làm phiền các thầy. Mẹ em chắc sẽ không khiếu nại nữa đâu…”
Bởi vì bà sẽ chẳng bao giờ quan tâm tới tôi nữa.
“Khoan đã!”
Thầy hướng dẫn đưa cho tôi một tờ đơn xin trợ cấp hộ nghèo.
Suất học bổng loại một, bốn ngàn tệ.
Đủ để tôi trang trải sinh hoạt cả học kỳ.
Trước khi tôi rời đi, thầy còn giữ lại:
“Quán trà sữa mới mở trong trường đang tìm sinh viên làm thêm, nếu em có thời gian thì thử xem.”
Tôi gật đầu lia lịa, vội lau nước mắt, nhìn thầy đầy biết ơn:
“Cảm ơn thầy ạ!”
Tối hôm đó, tôi thử nhắn cho mẹ xin tiền sinh hoạt ngày mai.
Quả nhiên, bà không trả lời, cũng không gửi thêm một đồng nào.
Tôi nhìn số dư còn lại 85 tệ, trong lòng dần lạnh lẽo.
Nhưng không ngờ, ngay trong đêm, trên bàn thầy hướng dẫn đã xuất hiện một lá thư nặc danh:
【Dương Gia Di vốn không hề nghèo, nhà ở biệt thự nhỏ, đi xe Benz, em trai còn học piano!】
【Xin hãy trả lại học bổng cho những người thật sự cần!】
Ảnh nhà cửa, xe cộ của gia đình tôi bị ai đó đăng nặc danh lên nhóm năm.
Người kia còn hùng hổ gửi hàng trăm tin nhắn, chỉ trích tôi cố tình lừa lấy trợ cấp của trường.
Ngay lập tức, một làn sóng công kích dấy lên:
【Kiên quyết yêu cầu nhà trường điều tra kỹ, hủy bỏ tư cách trợ cấp của Dương Gia Di!】
【Trợ cấp là để cứu trợ sinh viên nghèo khó, chứ không phải để thêm gạch ngói cho nhà lầu xe sang của cô ta!】
Ngực tôi dâng lên vị đắng nghẹn.
Đúng là nhà tôi không nghèo, chỉ là ba mẹ chẳng bao giờ cho tôi tiền. Vậy nên tôi thậm chí không có tư cách để phản bác.
Chuyện càng ngày càng ồn ào, dưới áp lực dư luận, học viện buộc phải ra thông báo tái thẩm định.
Ba ngày sau, thầy hướng dẫn khó xử nói với tôi rằng suất trợ cấp đã bị hủy bỏ.
Tôi vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng không muốn làm phiền thầy thêm, bèn gượng cười:
“Không sao đâu ạ, em còn làm thêm, thầy đừng lo cho em.”
Ví điện tử còn lại chưa đến hai chục tệ, tôi cố gắng cầm cự thêm hai ngày.
Nhưng tiền lương làm thêm đến cuối tháng mới phát, tôi đành dày mặt vay đàn chị Phương Doanh hai trăm tệ.
Do ăn uống thiếu thốn lâu ngày, người tôi mệt mỏi rã rời.
Lúc bưng hộp nguyên liệu, tay run quá làm đổ cả đống thạch dừa xuống đất.
Ông chủ quát tháo ngay trước mặt khách:
“Đã yếu ớt như vậy còn đi làm thêm làm gì! Làm được thì làm, không làm được thì cút!”
Tôi cúi đầu vừa xin lỗi vừa dọn, may mắn không bị trừ lương.
Một ngày làm việc xong, tay tôi mỏi nhừ, cầm bút cũng không vững.
Nhưng tôi chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Tôi cần tiền, rất cần.
Nửa tháng liền cày việc cường độ cao, cuối cùng tôi cũng nhận được 1600 tệ.
Chỉ cần gắng thêm vài tuần nữa, tôi sẽ để dành đủ sinh hoạt phí cho cả học kỳ, từ đó toàn tâm toàn ý học hành.
Nghĩ đến đây, động tác múc nguyên liệu của tôi càng nhanh hơn.
Thế nhưng, bụng dưới bên phải bất chợt nhói lên, tôi cố cắn răng chịu đựng.
Đúng lúc quán đông khách, đơn hàng chất đống, chẳng thể chậm trễ.
Nhưng cơn đau càng lúc càng dữ dội, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đến cốc cũng cầm không nổi.
“Ông chủ… em… em xin nghỉ một chút…”
Ông chủ quay lại, thấy mặt tôi trắng bệch, lập tức gọi taxi:
“Đau thì mau vào viện! Đừng có ở đây gây xui xẻo!”
Tôi đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán ban đầu là viêm ruột thừa:
“Đi chụp chiếu trước, nếu đúng là viêm ruột thừa thì phải mổ ngay.”
Tôi cầm giấy đi đóng tiền, nhưng WeChat không sao đăng nhập được.
Đến khi đăng nhập lại, trong tài khoản chỉ còn 80 tệ.
Tin nhắn thoại của mẹ vang lên:
【Con tiện nhân! Tiền bẩn mày kiếm ở đâu? Tao tịch thu hết rồi!】
【Nửa tháng rồi không biết nhận sai, cánh cứng cáp rồi hả?】
【Viết kiểm điểm mười nghìn chữ, chừng nào tao hài lòng thì mới được lấy tiền sinh hoạt! Tao không trị nổi mày chắc!】