Năm thứ ba làm “chim hoàng yến” của Kỷ Tu, tin tức bùng nổ:
Anh sắp kết hôn với Tống Đường.
Lướt trúng video này khi đang ngồi trên xe, mà tôi lại sắp đến bữa tiệc sinh nhật của Tống Đường để biểu diễn thương mại.
Vì không trả nổi khoản tiền bồi thường hợp đồng, tôi cắn răng đến nơi.
Trời sập rồi.
Chiếc váy tôi thuê với giá năm trăm tệ lại giống hệt bộ váy cao cấp của Tống Đường.
Sắc mặt Kỷ Tu khó coi chưa từng thấy.
Tôi sợ hãi vỗ ngực trấn an bản thân, không sao cả.
Tôi sẽ lập tức đổi kim chủ mới.
Rồi cũng sẽ kiếm đủ tiền để đạt được tự do tài chính thôi.
01
Ngày 14 tháng 1 là sinh nhật của Tống Đường, tiểu hoa đán đang nổi.
Cô ấy tổ chức tiệc ở trung tâm hội nghị thương mại khu Xương Đông, tôi nhận show hát góp vui.
Trên taxi, tôi vừa nghêu ngao hát vừa lướt video, thỉnh thoảng liếc nhìn gương chiếu hậu để tự khen mình.
Chả trách kim chủ của tôi, Kỷ Tu, cứ mãi mê đắm tôi như thế.
Cũng nhờ nhan sắc này, chiếc váy rẻ tiền thuê ngoài vỉa hè mà tôi mặc lên trông chẳng khác gì đồ cao cấp.
Vừa nghĩ đến kim chủ, video tiếp theo tôi lướt trúng lại chính là anh.
Tay săn tin nổi tiếng Vương Đại Chùy tung tin: Đại thiếu gia nhà họ Kỷ, Kỷ Tu, sắp đính hôn.
Đối tượng là Tống Đường, tiểu hoa đán sinh sau năm 95.
Tống Đường dù làm trong giới giải trí nhưng vốn là thiên kim tiểu thư, sống trong biệt thự giá hàng triệu tệ một mét vuông ở Thượng Hải.
Kỷ Tu và cô ấy, môn đăng hộ đối, ngang tài ngang sức.
Tôi thấy tiếc thật!
Mười vạn mỗi tháng anh ta cho tôi, sau này chắc không dám nhận nữa.
Tôi không làm tiểu tam đâu.
Khoan đã…
Tống Đường?
Không phải show diễn hôm nay tôi nhận chính là tiệc sinh nhật của cô ta sao?
Hả?
Tôi chột dạ mở hợp đồng điện tử, giá biểu diễn năm vạn, hủy hợp đồng bồi thường gấp mười.
Lặng lẽ đóng lại tài liệu.
Chuyện tôi đi theo Kỷ Tu ba năm nay, không có mấy người biết.
Trước mắt cứ lo hoàn thành buổi biểu diễn này đã.
Mà Kỷ Tu cũng vậy, sắp kết hôn rồi còn không thèm nói với tôi một tiếng.
Sớm biết thì tôi đã sớm chia tay, đỡ phải lâm vào tình huống khó xử này.
Tối nay tôi nhất định phải đổi kim chủ!
02
Tôi thấp thỏm đến hội trường.
Hoa tươi màu xanh và trắng đan xen, khắp nơi trang trí theo phong cách vườn hoa Monet.
Đây là sở thích của Kỷ Tu.
Năm ngoái, vào ngày kỷ niệm của chúng tôi, anh cũng biến phòng khách biệt thự thành một khu vườn Monet tím.
Xem ra tiệc sinh nhật của Tống Đường lần này, Kỷ Tu đã bỏ không ít công sức.
Bảo sao cả tháng nay anh không về biệt thự.
Khiến tôi phải ở một mình, trong căn biệt thự trống trải—
Đếm từng tờ tiền mười vạn kiếm được trong tháng này, cười trộm sung sướng.
Tôi nép mình vào góc, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của bản thân xuống mức thấp nhất.
Đến lượt tôi hát, tôi cởi bỏ tấm khăn choàng giữ ấm.
Vừa bước lên sân khấu, đám đông bên dưới lập tức xôn xao kinh ngạc.
Tôi bị giật mình.
Tôi xinh đến mức đó sao?
Dưới khán đài, Kỷ Tu đang dịu dàng mỉm cười với Tống Đường.
Anh vừa thu lại ánh mắt, nhìn về phía tôi thì đột nhiên sững sờ.
Sắc mặt Tống Đường cũng thay đổi ngay lập tức, ánh mắt đầy sương mù.
Trống nhạc vang lên, dàn hợp xướng cất giọng, tôi cuối cùng cũng sững người.
Trời sập rồi!
Lý do khiến mọi người kinh hô lại là…
Chiếc váy tôi mặc giống hệt váy của Tống Đường!
Cả hội trường xôn xao bàn tán, mắt Tống Đường đỏ hoe.
Cô ấy ôm chầm lấy mẹ của Kỷ Tu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Thím à, con biết Giang Ngữ Trần là chim hoàng yến của Kỷ Tu.”
“Chuyện đó con đã nhẫn nhịn rồi.”
“Nhưng hôm nay là tiệc sinh nhật con, sao cô ta có thể cố ý mặc váy giống con?”
Khoan đã…
Cô ta biết thân phận của tôi?
Còn mời tôi đến biểu diễn?
Có nhầm không vậy!
Tôi cảm thấy mình đã rơi vào một cái bẫy—dù chưa có bằng chứng.
Mẹ của Kỷ Tu nhìn sang con trai: “Đây là khiêu khích. Quản lý cho tốt con chim hoàng yến của con đi!”
Kỷ Tu đột ngột đứng dậy, ném mạnh ly rượu vang xuống sàn.
“Ai cho cô mặc chiếc váy này!”
Âm nhạc lập tức dừng lại.
Tôi bối rối:
“Đây là váy tôi thuê với giá năm trăm tệ, chắc chắn có nhầm lẫn gì đó.”
Tiếng nức nở của Tống Đường biến thành tiếng khóc nấc:
“Tôi bỏ ra hai triệu để mua chiếc váy Chanel cao cấp, còn cô bỏ năm trăm tệ là có thể thuê được?”
Đôi vai mảnh khảnh của cô ta run lên không ngừng.
Kỷ Tu bước tới, nhẹ nhàng vỗ lưng trần của cô ta để an ủi.
Anh lạnh lùng quát tôi: “Giang Ngữ Trần, cởi váy ra, lập tức cút khỏi đây!”
Vài tên vệ sĩ lao đến kéo tôi đi.
Kỷ Tu nắm tay Tống Đường:
“Đừng để chuyện này làm hỏng tâm trạng em. Chúng ta tiếp tục tiệc sinh nhật, được không?”
Tôi bị đẩy mạnh vào phòng thay đồ bên cạnh.
Chưa kịp đứng vững, người giúp việc nhà Tống Đường đã lao tới giật mạnh khóa kéo chiếc váy.
“Nhẹ tay chút! Lỡ làm rách thì sao!”
Lời tôi còn chưa dứt, cô ta đã thô bạo xé rách một đường trên chiếc váy của tôi.
Trời ạ!
Cởi váy thôi mà, có cần làm quá vậy không!
Đầu tôi ong ong—
Hai triệu!
03
Tôi tìm đến cửa hàng váy cưới Sophia.
Váy bị hư, tôi bị ép bồi thường theo giá gốc.
“Năm trăm tệ, cô thuê của tôi một bộ cao cấp? Ai sai cô đến hãm hại tôi?”
Bà chủ hất mái tóc vàng ra sau tai, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường:
“Váy là do cô lấy.”
“Hợp đồng thuê cũng là do cô ký.”
“Trong vòng mười lăm ngày, nếu hai triệu chưa vào tài khoản, thì chờ nhận thư kiện của luật sư tôi đi.”
Xem như tôi nhìn nhầm người rồi!
Chạy show bốn năm, lần nào cũng thuê váy ở cửa hàng Sophia.
Không ngờ chỉ sơ suất một lần, lại bị gài bẫy thảm hại như vậy.
Tức giận rời khỏi đó, vừa về đến biệt thự, điện thoại của quản lý đã gọi tới.
Tôi làm hỏng buổi biểu diễn, còn phải bồi thường hợp đồng.
Họa vô đơn chí!
Nhà dột còn gặp mưa dầm!
Tôi mở WeChat của Tiểu Kim, nhân viên cửa hàng Sophia.
Trước đây khi cô ấy nợ tiền, tôi từng cho vay.
Cô ấy là bạn tôi.
Tôi gọi điện thoại cho cô ấy.
Cô ấy ấp úng, dường như đang che miệng thì thầm:
“Chị Ngữ Trần, em biết chuyện của chị rồi.”
“Em lén nói chị biết, hôm nay lúc làm việc, em có liếc thấy điện thoại của bà chủ.”
“Quản lý của Tống Đường đã nhắn tin bảo bà ấy đưa chị một bộ váy cao cấp y hệt của Tống Đường.”
Cơn giận bùng lên trong lòng tôi:
“Quả nhiên là cô ta!”
Thật quá đáng!
Cô ta muốn đàn ông của tôi, tôi có thể nhường.
Nhưng hại tôi vi phạm hợp đồng, phải bồi thường tiền, đúng là không thể chấp nhận!
Tiểu Kim vẫn thì thào:
“Chị Ngữ Trần, chị biết sự thật là được rồi.”
“Xin chị đừng nói em ra nhé.”
“Nhà họ Kỷ và nhà họ Tống, em không chọc nổi…”
04
Tối hôm đó, Kỷ Tu về biệt thự.
Anh vẫn mặc bộ vest xanh trong bữa tiệc sinh nhật.
Cổ áo phông trắng bên trong dính vết son.
Màu son hồng đào nhung lụa, chính là màu mà Tống Đường dùng hôm nay.
Tôi mở điện thoại, đưa ảnh chụp lịch sử chuyển khoản năm trăm tệ cho anh xem:
“Hôm nay tôi đến cửa hàng váy, liếc thấy điện thoại bà chủ. Chính Tống Đường chỉ đạo chuyện này.”
Anh hờ hững vung tay, đẩy điện thoại tôi ra xa:
“Được rồi, cô ghen tuông đến phát điên, gây ra chuyện lớn, suýt chút nữa phá hỏng tiệc sinh nhật của Tống Đường.”
“Giờ lại còn muốn vu oan cho cô ấy?”
Anh tháo cà vạt, đồng hồ đưa cho tôi. Tôi theo thói quen nhận lấy, cất đi.
“Anh không tin tôi?”
Con Samoyed tôi nuôi cọ cọ vào chân tôi.
Anh kéo tôi vào lòng:
“Hôm nay cô đi rồi, Tống Đường tức đến phát khóc, bắt tôi phải chia tay cô.”
“Tôi không đồng ý. Tôi đảm bảo cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, thế nên mới giữ được cô.”
Ai quan tâm anh có giữ tôi hay không?
Tôi chỉ quan tâm… tôi còn phải bồi thường hai triệu rưỡi!
Anh vùi đầu vào mái tóc xõa của tôi, thở dài đầy mãn nguyện:
“Chuyện này coi như bỏ qua. Cô phạm lỗi lớn như vậy, tôi vẫn tha thứ cho cô.”
Đại ca, tôi có làm gì sai đâu, anh tha thứ cái gì chứ?
Ngón tay anh luồn qua hàng cúc áo tôi, trượt vào trong:
“Nhớ em rồi.”
Tôi đẩy mạnh anh ra:
“Anh sắp đính hôn rồi, chúng ta chia tay đi. Tôi không làm tiểu tam.”
Sắc mặt anh tối lại, im lặng giây lát rồi nói:
“Lại làm loạn nữa à?”
“Không phải làm loạn.”
“Theo tôi không tốt sao? Danh phận thì cho Tống Đường, nhưng tình cảm tôi dành hết cho em.”
Tôi lắc đầu:
“Tôi không làm tiểu tam.”
Anh bật cười vì tức giận:
“Lấy một gã đàn ông bình thường, hắn có thể cho em mười vạn một tháng không?”
“Tôi không kết hôn. Nhưng có người đàn ông độc thân khác có thể bao nuôi tôi.”
Ví dụ như tháng trước, trong buổi lễ kỷ niệm của Tập đoàn Tạ Thị.
Tạ Thanh Huy, chủ tịch Tạ, đã xin WeChat của tôi.
Nói mới nhớ, thỉnh thoảng anh ta vẫn nhắn tin cho tôi.
Ánh mắt Kỷ Tu lạnh băng, nhìn chằm chằm tôi:
“Rút lại lời đó ngay.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Sự im lặng kéo dài.
Anh đứng dậy, đi vào thư phòng.
Tôi ôm lấy Samoyed—
Tôi đặt tên nó là YeYe.
“Rầm!”
Cánh cửa thư phòng bị anh đập mạnh, rung đến mức cửa sổ phòng khách cũng khẽ lay động.
YeYe trong lòng tôi run rẩy vì sợ.