Khi tôi sinh con được ba tháng, cuối cùng thì Giang Thời Tự cũng đưa ra lựa chọn giữa tôi và Bạch Nguyệt Quang — anh ta miễn cưỡng đồng ý cưới tôi.
Ai nấy đều nghĩ rằng tôi yêu Giang Thời Tự đến mức không thể dứt ra được, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội “mẹ dựa con mà lên”.
Nhưng tôi lại từ chối hôn ước, bỏ lại con trai, một mình rời đi.
Giang Thời Tự chẳng bận tâm, hờ hững nói với bạn bè:
“Chỉ đang giận dỗi thôi, để cưới được tôi, cô ta còn chọc thủng bao cao su, sao có thể dễ dàng buông tay?”
Không ai ngờ được, lần ra đi đó của tôi kéo dài tận năm năm.
Lần gặp lại, là khi tôi cùng chồng tham dự tiệc mừng thọ của bậc trưởng bối, bỗng bị một bé trai lạ mặt chặn đường.
Thằng bé ôm lấy tôi, quay đầu hét lớn về phía sau:
“Ba ơi, con tìm thấy mẹ rồi! Tối nay ba không cần ôm hình mẹ khóc nữa đâu!”
Tôi bỗng nghẹn lại nơi lồng ngực, ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Giang Thời Tự.
1
Buổi trưa, lúc Giang Thời Tự về đến nhà, tôi vừa dỗ Tiểu Hựu ngủ xong.
Anh ta nhẹ nhàng bế Tiểu Hựu từ tay tôi, đặt con vào nôi.
Lại còn đắp chăn mỏng cho con, thoáng chốc nhìn cũng giống một người cha dịu dàng.
Gọi bảo mẫu tới chăm con, rồi ra hiệu bảo tôi theo vào thư phòng.
Tôi không ngờ, điều anh ta sắp nói lại là:
“Chiều nay tôi bay sang Thượng Hải công tác một tuần, đợi tôi về, chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Tôi bỗng khựng lại, suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.
Bởi vì khi biết tôi cố tình có thai, anh ta đã nổi trận lôi đình:
“ Tô Kim Ngữ, cô dám giăng bẫy tôi?”
“Cô không nghĩ rằng mang thai con tôi là có thể ràng buộc tôi đấy chứ?”
“Tôi không bao giờ cưới cô.”
Từng lời từng chữ vẫn còn văng vẳng bên tai.
Nên việc anh ta đột nhiên chịu cưới tôi, thực sự khiến tôi bất ngờ.
Thấy tôi đứng ngẩn ra, anh ta cười khẩy, giọng mang theo mỉa mai:
“Nghe tôi chịu cưới cô, vui đến ngốc người rồi hả?”
“Tiểu Hựu là con tôi, tôi có trách nhiệm cho thằng bé một môi trường lớn lên tử tế, không thể để nó mang danh con riêng, bị người ta chỉ trỏ.”
“Còn cô, điều duy nhất tôi có thể cho, chỉ là cái danh Giang phu nhân.”
Suốt một năm nay, anh ta nói với tôi đủ lời khó nghe.
Tôi từ đau lòng đến mức tim như dao cắt, dần dần trở nên tê dại.
Anh ta không biết, tôi đã sớm không còn mong chờ gì ở anh ta nữa.
Cũng không biết, ngày mai tôi định rời đi.
Thật ra, tôi đã muốn đi từ lâu.
Chỉ vì không nỡ rời con, nên mới chần chừ mãi.
Đang định từ chối chuyện đăng ký kết hôn, và nói cho anh ta biết tôi sẽ đi, thì điện thoại của anh ta đột nhiên đổ chuông.
Là nhạc chuông dành riêng cho Liên Hy — từ khi tôi mang thai đã thường xuyên nghe thấy.
Đối mặt với Liên Hy, anh ta không còn vẻ lạnh nhạt ban nãy, giọng nói dịu dàng xen chút cưng chiều:
“Không cần vội, ngoan ngoãn đợi anh ở nhà, lát nữa anh đến đón em ra sân bay.”
“Ừ, vừa đáp máy bay xong sẽ đưa em đi dạo phố. Đừng nói là một viên ngọc, em thích cả toà nhà anh cũng mua tặng.”
Trước đây tôi từng vì sự cưng chiều anh ta dành cho Liên Hy mà đau khổ đến mức không thiết sống nữa, còn bây giờ — đã quen rồi.
Những lời sắp nói ra cũng bị tôi nuốt trở lại.
Không cần thiết phải nói nữa.
Dù sao anh ta cưới tôi, cũng chỉ vì Tiểu Hựu.
Anh ta sớm đã không còn yêu tôi, thì sao có thể quan tâm đến việc tôi đi hay ở.
Tôi rời đi, anh ta có khi còn thấy nhẹ nhõm.
2
Sau khi Giang Thời Tự đi, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.
Lúc mọi thứ đã xong xuôi, Tiểu Hựu cũng vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ trưa.
Tôi cúi đầu, dịu dàng cọ nhẹ vào má thằng bé.
Nó lim dim mắt, bật cười khúc khích.
Nhưng chóp mũi tôi lại bất chợt cay xè, nước mắt rơi lã chã.
Nghĩ đến ngày mai sẽ phải chia xa, tôi không kìm được mà thấy lòng nặng trĩu.
Nhưng tôi thật sự đã mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục dây dưa với Giang Thời Tự nữa.
Tôi cũng không thể đưa Tiểu Hựu đi cùng.
Bởi vì trước khi con chào đời, tôi đã hứa với mẹ Giang sẽ để con lại Giang gia.
Tôi đã nhận tiền rồi, không thể nuốt lời.
Tôi ngồi bên nôi, khe khẽ hát ru, tận hưởng những phút giây cuối cùng được ở bên con một mình.
Trời dần tối.
Điện thoại bỗng hiện lên vài thông báo tin nhắn.
Tôi mở ra.
Lại là mấy bức ảnh khiêu khích do Liên Hy gửi đến.
Phòng khách sạn sang trọng, ga giường nhăn nhúm, vết hôn đỏ trên cổ cô ta — tất cả đều ngầm khoe khoang chuyện vừa xảy ra giữa cô ta và Giang Thời Tự.
Cô ta không hề che giấu ác ý của mình:
“Thời Tự vừa rồi như con sói đói, đòi em tới tận năm lần đấy.”
“Anh ấy còn nói sẽ không bao giờ đụng vào cô nữa, vì thấy cô kinh tởm.”
Trước đây tôi từng khóc cạn nước mắt vì sự tồn tại của Liên Hy, từng điên cuồng chất vấn Giang Thời Tự vì sao lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy.
Nhưng lúc này, lòng tôi không còn gợn sóng.
Tôi bình tĩnh gõ vài chữ trên màn hình:
“Búp bê silicon cũng biết nhắn tin rồi cơ à?”
Liên Hy tức điên lên:
“Cô nói ai hả? Cô ghen vì Thời Tự yêu tôi đúng không?”
Ghen sao?
Từng ghen thật.
Vì tôi đã từng mơ mộng — được sống đến đầu bạc răng long bên Giang Thời Tự.
3
Khởi đầu giữa tôi và Giang Thời Tự, thật ra chẳng mấy tốt đẹp.
Tôi chưa từng gặp mẹ mình từ nhỏ, còn bố tôi là nhân viên của Giang thị, trong một lần tai nạn, đã hy sinh để cứu cha của Giang Thời Tự.
Sau đó, tôi được đưa về sống trong nhà họ Giang.
Người lớn trong nhà rất yêu thương tôi.
Giang Thời Tự cũng từng thề thốt rằng sẽ đối tốt với tôi cả đời.
Lớn lên, chúng tôi thuận theo tự nhiên mà yêu nhau.
Chúng tôi nắm tay, ôm nhau, hôn nhau, cuồng nhiệt bên nhau.
Thế nhưng anh ta lại không muốn kết hôn.
Anh ta theo chủ nghĩa không kết hôn, cũng không muốn có con.
Anh ta nói, chỉ cần mãi mãi yêu nhau, sống cuộc sống của hai người, thế là đủ.
Nhưng tôi thì không thể sống vô tư như anh ta.
Với vẻ ngoài và thân phận của anh ta, những người phụ nữ muốn lao vào lòng anh ta nhiều không đếm xuể.
Dù anh ta chưa từng thực sự vượt ranh giới, nhưng ở những buổi tiệc rượu, đôi khi cũng giả vờ hưởng ứng đôi chút.
Một lần tình cờ, tôi bắt gặp một cô gái mặt đỏ bừng hỏi xin liên lạc của anh ta, và anh ta không từ chối.
Cảm giác bất an trong tôi lúc đó lên đến cực điểm.