“Với lại, bộ đồ ngủ đó là tôi mua! Ai cho cô mặc?!”

Kiều An Nhiên rõ ràng bị tiếng quát bất ngờ của tôi dọa sợ, người run lên, luống cuống không biết làm sao.

Hàn Mục Bạch lập tức kéo cô ta ra sau lưng, ánh mắt trầm xuống, vẻ mặt vô cùng khó chịu:

“Diệp Thiển, em bị điên à? Chỉ là một cái áo ngủ thôi mà, cần gì phải ầm ĩ như vậy?”

“Bao nhiêu tiền, anh đền em gấp mười lần.”

Kiều An Nhiên cũng vội vã giải thích:

“Chị Diệp Thiển, xin lỗi chị… Em quên mang đồ, nên…”

“Em… em cởi ra trả chị ngay.”

Vừa nói, cô ta liền cởi đồ ngủ ra ngay trước mặt Hàn Mục Bạch, để lộ làn da trắng ngần và cơ thể đầy đặn.

Tôi lập tức vứt bộ đồ đã bị cô ta mặc vào thùng rác.

Hàn Mục Bạch quay phắt mặt đi, lấy chăn trùm lên người cô ta, giận dữ đến mức gần như phát điên.

“Diệp Thiển, em bị bệnh hả?! Em tưởng An Nhiên muốn mặc đồ của em chắc?! Quê mùa thấy ớn!”

“Người ta nói em trông nghèo rớt mồng tơi, quả đúng không sai. Diệp Thiển, anh thật sự quá thất vọng về em!”

Tôi đứng đó nghe Hàn Mục Bạch chửi rủa, cười nhạo, từng lời như lưỡi dao cứa vào lòng.

Cúi đầu, giọt nước mắt âm thầm lăn xuống má.

Một lúc sau, tôi xoay người bước đi.

Vừa đến cửa phòng ngủ, Hàn Mục Bạch đã đứng chắn trước mặt tôi, giọng điệu cứng rắn:

“An Nhiên đang mang thai, cô ấy sẽ ngủ ở phòng chính. Cô ấy không quen phòng khách.”

“Em qua phòng khách ngủ đi.”

Bàn tay tôi đang đặt lên tay nắm cửa khựng lại giữa không trung, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh ta không rời mắt.

Hàn Mục Bạch hơi khựng lại, rồi đổi giọng dịu đi:

“Diệp Thiển, An Nhiên là em gái của chúng ta mà, em không cần phải để ý mấy chuyện này đâu.”

“Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, anh không yên tâm để cô ấy sống một mình. Tên cặn bã chồng cũ của cô ấy bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại trả thù. Cho nên tạm thời để cô ấy ở nhờ nhà mình, mong em chịu thiệt một chút.”

“Em ngoan, được không? Trước đây em chẳng phải vẫn luôn rộng lượng sao?”

Tôi cười khổ, mọi uất ức trong lòng đều nghẹn lại không nói nên lời.

“Không…” Không cần đâu, nhường lại cho cô ta đi, tôi sẽ rời khỏi đây.

Tôi còn chưa nói xong, Hàn Mục Bạch đã giành phần lên tiếng trước, mắng tôi một trận:

“Không? Em không đồng ý? Diệp Thiển, căn nhà này là của anh, em lấy tư cách gì mà nói không?”

“Anh đã đồng ý để An Nhiên ở lại rồi, giờ chỉ là thông báo cho em biết thôi. Nếu em không chịu thì cứ dọn ra ngoài trước đi!”

“Chẳng lẽ em muốn anh trơ mắt nhìn cô ấy gặp chuyện à?!”

Tôi siết chặt lòng bàn tay, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Cố gắng giữ bình tĩnh để nói rõ ràng với anh ta.

“Hàn Mục Bạch, anh có thể nghe em nói hết được không?”

“Em nói là—không cần nữa, tất cả nhường lại cho cô ta.”

“Em đi, đi mãi mãi. Chúng ta kết thúc ở đây.”

“Em mệt rồi…”

Đứa bé… một mình tôi cũng có thể nuôi được.

Hàn Mục Bạch không ngờ tôi sẽ nói vậy, cơ thể cứng đờ, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

“Diệp Thiển, em có ý gì? Đang giận dỗi với anh đấy à?”

“Chúng ta đã tổ chức đám cưới rồi mà…”

“Nhưng anh không tới, đúng không?”

Huống hồ chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn. Biết dừng lại đúng lúc, chẳng phải là tốt sao?

Tôi thu dọn hành lý.

Hàn Mục Bạch vẫn đứng ở cửa, dựa vào tường, giữa các ngón tay là điếu thuốc chưa châm lửa, ánh mắt không rõ là gì.

Khi tôi kéo vali bước ra cửa, anh ta đột ngột đưa tay ra giữ lấy tay kéo vali.

“Em chắc chắn muốn đi?”

Tôi gạt phắt tay anh ta ra.

“Hôm nay, không phải cô ta đi thì là tôi đi.”

“Diệp Thiển, em cũng lớn rồi, khi nào mới chịu trưởng thành một chút hả?”

Hàn Mục Bạch bị chọc tức đến đỏ mặt, giọng đầy tức giận.

Không biết từ lúc nào, Kiều An Nhiên cũng xuất hiện ở cầu thang tầng trên.

Cô ta mặc áo sơ mi trắng của Hàn Mục Bạch, để lộ đôi chân trắng mịn nõn nà.

“Chị Diệp Thiển, em xin lỗi, em không nên mặc đồ của chị, càng không nên nằm trên chiếc giường cưới của hai người. Người nên đi là em mới đúng.”

“Em thay đồ xong sẽ rời đi ngay. Mục Bạch ca, hai người đừng vì em mà cãi nhau nữa.”

“Em sẽ quay về nhà, anh ta chắc không vào được đâu. Nếu thực sự có chuyện gì thì…”

Hàn Mục Bạch lập tức nhíu mày, ngắt lời cô ta:

“Không được. Nhỡ thật sự có chuyện thì đã quá muộn. Em cứ yên tâm ở lại đây.”

Sau đó, anh ta buông tay khỏi vali, quay đầu nhìn tôi, giọng lạnh như băng:

“Diệp Thiển, em có giận thì cũng phải có chừng mực! An Nhiên còn đang mang thai, em muốn nhìn thấy cô ấy chết thì mới vừa lòng à?!”

“Nếu em thật sự muốn đi, thì đi đi!”

“Nhưng Diệp Thiển, bước ra khỏi cánh cửa này rồi, tốt nhất đừng hối hận!”

4

Tôi bật cười châm biếm, kéo vali bước ngang qua anh ta.

Kiều An Nhiên đứng cạnh cầu thang, vừa khóc vừa lắc đầu, trông chẳng khác gì người bị đuổi khỏi nhà.

“Không, người nên đi là em… Chị Diệp Thiển…”

Vừa nói, cô ta vừa đưa tay nắm lấy vali của tôi.

Chỉ nhìn thấy cô ta chạm vào đồ của tôi, cơn giận trong ngực lại bị bùng lên một lần nữa.

“Buông ra—”

Kiều An Nhiên vẫn bám chặt lấy vali, không chịu buông tay.

Tôi hết cách, đành phải đẩy cô ta ra.

Ai ngờ cô ta yếu ớt như thể làm bằng giấy, lảo đảo như sắp ngã.

Tôi giật mình, theo phản xạ đưa tay ra đỡ.

Nhưng Hàn Mục Bạch lại bất ngờ đẩy mạnh tôi ra:

“Tránh ra ——”

“Aaaa——!”

Cơn đau ập đến dữ dội, lan ra toàn thân, đến cả mắt cũng không thể mở nổi.

Tôi không kịp phản ứng gì, cả người cứ thế lăn thẳng xuống cầu thang.

Cảm giác như có thứ gì đó đang rời khỏi cơ thể, tôi như chìm trong một vùng chất lỏng ấm nóng.

Bên tai vang lên những tiếng gọi gấp gáp đầy hoảng loạn, nhưng tôi không còn đủ tỉnh táo để nghe rõ họ đang nói gì, chỉ thấy trước mắt tối sầm lại.

Bạn bè xung quanh tôi đều không ủng hộ chuyện tôi quen Hàn Mục Bạch.

Ai cũng nói tôi bị anh ta nắm trong lòng bàn tay, mà thực tế… đúng là như vậy thật.

Nhưng biết làm sao, tôi lại yêu anh ta mất rồi.

Bạn anh ta coi thường tôi, cười nhạo tôi sau lưng, tôi đều có thể vờ như không biết.

Nhưng tôi không thể giả vờ không để tâm khi chính anh ta ghét bỏ tôi, cảm thấy ở bên tôi là chuyện kinh tởm.

Cũng không thể nhắm mắt làm ngơ khi anh ta qua lại với người phụ nữ khác sau lưng tôi.

Và càng không thể chấp nhận được—anh ta vì bảo vệ người phụ nữ đó mà bỏ mặc lễ cưới, còn đẩy tôi ngã từ cầu thang xuống.

Khi tôi đau đớn tỉnh lại trên giường bệnh, vừa nhìn thấy Hàn Mục Bạch, tôi liền nghiến răng nghiến lợi buông ra một từ đầy căm hận:

“Cút.”

Hàn Mục Bạch lộ vẻ khó xử, đứng yên không nhúc nhích:

“Diệp Thiển, anh không cố ý… Anh không biết em đang mang thai con anh. Anh xin lỗi.”

“Chúng ta còn trẻ, sau này còn có thể có con. Em cứ dưỡng sức cho tốt…”

Nếu không phải vì tôi đang nằm liệt trên giường bệnh, tôi thật sự muốn bật dậy mà cắn chết anh ta.

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, giọng run lên vì phẫn nộ:

“Tôi bảo anh cút, anh không nghe thấy à ——”

Thấy tôi quá kích động, anh ta đặt xuống một chiếc thẻ:

“Đây là phần bồi thường của anh. Anh sẽ quay lại sau.”

Tôi cầm lấy, lập tức ném thẳng vào mặt anh ta, hét lên:

“Hàn Mục Bạch! Cầm lấy đống tiền bẩn của anh và cút đi ——”

“Cho dù tôi có chết đói cũng không cần một đồng nào của anh! Cả đời này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! Nhìn thấy anh là tôi buồn nôn!”