Năm tôi cưới Tống Diệp Châu, tôi vừa tốt nghiệp đại học.

Anh ấy hơn tôi bảy tuổi, sự nghiệp thành đạt, đối xử với tôi cực kỳ tốt.

Mọi việc anh đều ưu tiên tôi, ngay cả khi cãi nhau, anh cũng luôn là người nhún nhường trước để dỗ dành tôi.

Cho đến khi nữ diễn viên kỳ cựu Tô Chi trở về nước, mối quan hệ giữa họ ngày càng gần gũi.

Tình cờ phát hiện cuốn nhật ký bị rơi của anh, tôi mới biết, tất cả những gì anh tốt với tôi đều là những điều anh từng học được từ Tô Chi.

Vì cô ấy, chúng tôi đã cãi nhau vô số lần.

Lần cuối cùng, anh bỏ tôi lại ở biệt thự ngoại ô giữa trời tuyết lớn.

Cuối cùng, tôi đã ch,et tâm và đề nghị ly hôn.

Nhưng Tống Diệp Châu lại kiên quyết không đồng ý.

1

Khi điện thoại của Tô Chi liên tục gọi đến, tôi và Tống Diệp Châu đang ngâm mình trong suối nước nóng ở biệt thự ngoại ô Bắc Kinh.

Trong làn hơi nước mỏng manh, giọng nói nghẹn ngào của cô ấy vang lên trong không gian yên tĩnh:

“Diệp Châu… làm sao bây giờ?”

Âm thanh lạc lõng, hoang mang đến mức khiến tim tôi thắt lại.

Môi của Tống Diệp Châu gần như chạm vào tôi, nhưng anh không nhịn được mà đứng dậy bước lên bậc thang.

Bông tuyết rơi đầy trên vai anh.

Anh cầm áo choàng treo trên giá mặc vào, nghe máy.

Giọng trách móc của anh ngay lập tức thay đổi khi nghe thấy lời nói từ phía bên kia, trở thành giọng an ủi dịu dàng:

“Không sao đâu, anh sẽ đến ngay.”

“Em cứ bình tĩnh, anh đến ngay.”

Tôi nhìn anh tắt điện thoại, cúi xuống định chạm vào tôi, nhưng tôi theo phản xạ né đi.

Ánh mắt của Tống Diệp Châu đặt trên người tôi, lặng lẽ hồi lâu.

Những bông tuyết trên vai anh bị hơi nóng bốc lên từ suối nước làm tan biến từng chút một.

Tan biến cùng nó, là chút lưu luyến cuối cùng của tôi dành cho anh.

2

Tôi hơi nheo mắt, ngả người xuống, để cơ thể chìm hẳn vào nước.

Bàn tay của Tống Diệp Châu chạm vào khoảng không, nhưng anh không hề để ý, chỉ cười nhẹ.

Anh lại đưa tay xoa tóc tôi, giọng nói dịu dàng:

“Thanh Thanh.”

“Bạn anh gặp chút rắc rối, anh xử lý xong sẽ về ngay.”

“Thời gian bỏ lỡ hôm nay, ngày mai anh sẽ bù lại, được không?”

“Anh có thể không đi không?” Tôi hỏi.

“Cô ấy vừa mới về nước, không quen giao thông trong nước.”

“Thanh Thanh, đừng bướng bỉnh.”

Tôi không trả lời, chỉ nhìn anh thắt đai áo choàng, tháo nhẫn trên tay ra.

Nhẫn trên ngón áp út của tôi dường như cũng siết lại, âm ỉ đau.

Khóe môi kéo ra một nụ cười gượng gạo, tôi muốn hỏi anh:

“Đi gặp bạn gì mà cần phải tháo nhẫn cưới?”

Nhưng đến khi lời nói đến miệng, lại như bị cái gì chặn lại.

Khi cúi đầu, tôi nghe anh nói như dỗ dành một đứa trẻ:

“Anh đảm bảo, ngày mai nhất định sẽ dành thời gian cho người vợ mà anh yêu nhất.”

“Ngày mai ai gọi điện, anh cũng sẽ không nghe.”

Thực ra, tôi có thể nói rất nhiều.

Chẳng hạn như: “Vậy để em đi, em sẽ dạy cô ấy luật giao thông.”

Hay: “Nếu ngày mai có thể không nghe điện thoại, tại sao hôm nay lại phải đến tìm cô ấy?”

Nhưng đến cuối cùng, tôi chẳng nói gì.

Qua làn hơi nước bốc lên từ suối nước nóng, tôi nhìn bóng lưng Tống Diệp Châu rời đi.

Bước chân vội vã.

Ngay lúc anh sắp rời đi, tôi bất ngờ lên tiếng:

“Không cần bù đắp nữa.”

“Lần tới khi có thời gian, chúng ta ly hôn đi.”

Bước chân của Tống Diệp Châu hơi khựng lại.

Nhưng anh không quay đầu, chỉ nói:

“Thanh Thanh, đừng giận dỗi trẻ con nữa.”

Giọng nói dịu dàng như mọi khi, giống như đang dỗ dành một cô bé không hiểu chuyện.

Tôi và Tống Diệp Châu là cuộc hôn nhân sắp đặt giữa hai gia đình. Anh ấy hơn tôi bảy tuổi.

Năm tôi cưới anh, tôi vừa mới tốt nghiệp.

Tống tổng quyết đoán trên thương trường, lại chỉ coi tôi như một cô bé mà cưng chiều, mọi việc đều ưu tiên tôi.

Ngay cả khi cãi nhau, anh luôn là người đầu tiên làm lành để dỗ dành.

Cho đến khi tình cờ nhìn thấy cuốn nhật ký thời trẻ của anh, tôi mới biết.

Những cách dỗ dành này, anh đều học được từ những lần hợp rồi tan với mối tình đầu Tô Chi.

Từ khi Tô Chi trở về nước, Tống tiên sinh cao cao tại thượng sẵn sàng hạ mình.

Dẫn đội luật sư danh tiếng giúp cô ấy xử lý vụ ly hôn.

Chi tiền như nước để quảng bá sự tái xuất của cô ấy, một nữ diễn viên đã qua thời đỉnh cao.

Vì điều này, tôi đã cãi nhau với anh vô số lần, lần nào cũng hét lên trong nước mắt:

“Vậy chúng ta ly hôn đi!”

“Anh và cô ấy đến với nhau đi!”

Rồi lần nào cũng bị Tống Diệp Châu dỗ dành làm hòa.

Nhưng lần này, tôi thật sự nghiêm túc.

3

Cho đến khi trái tim nguội lạnh, tôi mới bước ra khỏi suối nước nóng.

Thay quần áo xong, tôi gọi tài xế đến đón về nhà.

Đã là nửa đêm, nhưng đèn trong biệt thự vẫn sáng.

Xe của Tống Diệp Châu đỗ ngoài sân.

Cửa biệt thự không đóng, chỉ khép hờ.

Ánh sáng ấm áp từ khe cửa chiếu xuống tay tôi, tiếng thở dốc bên trong cũng chẳng hề che giấu.

Giống như đang mời gọi tôi khám phá bí mật trong phòng khách.

Tôi không bước vào, chỉ nghe thấy giọng ngọt ngào của Tô Chi vang lên:

“Đau quá, Diệp Châu.”

“Nhẹ thôi.”

“Xin lỗi,” giọng Tống Diệp Châu trầm thấp.

Tôi thở dài, bật camera điện thoại lên, đẩy cửa bước vào.

Chụp vài bức ảnh liên tiếp về hai người trên sofa.

Trong khung hình, tay Tống Diệp Châu vẫn cầm bông gòn để bôi thuốc cho Tô Chi.

Tôi hơi tiếc nuối.

Rốt cuộc, người có danh tiếng như họ, trong thời gian hôn nhân chưa chấm dứt, cũng sẽ không làm gì quá đáng.

Tô Chi như bị giật mình, vội dựa sát vào Tống Diệp Châu.

Anh đứng dậy, nhìn tôi.

Tôi nhún vai: “Cảnh đẹp đấy.”

“Nếu không biết, còn tưởng đây là một bộ phim thần tượng.”

“Cuộc sống của ảnh hậu toàn là kịch bản sao?”

Tô Chi kéo góc áo của Tống Diệp Châu, đôi mắt hạnh nhân ánh lên chút nước:

“Chị Lâm Thanh, phiền chị xóa ảnh đi.”

“Chỉ là tôi bị thương, anh Châu đang giúp tôi bôi thuốc thôi.”

Làn da của cô ấy trắng, vết thương nhỏ trên chân lại càng nổi bật.

Nhưng cũng chỉ là vết xước nhỏ mà thôi.

Tống Diệp Châu rời đi vội vàng như thế, tôi còn tưởng đó là một tai nạn lớn.

Xem ra chỉ là chuyện nhỏ.

Tôi không động đậy.

Tống Diệp Châu nhìn tôi, vẻ mặt bình thản:

“Thanh Thanh.”

“Tô Chi bị thương, sợ đau không dám nhìn vết thương, anh chỉ giúp cô ấy bôi thuốc.”

“Không thể đến bệnh viện sao?”

“Chỉ là trùng hợp trong nhà có sẵn thuốc…”

Vẻ mặt tôi có chút mỉa mai. Anh nhìn tôi, dường như thất vọng với thái độ của tôi:

“Nghe này, đừng giận dỗi với anh nữa.”

“Xóa ảnh đi.”

Tôi cúi đầu, bấm vài lần trên điện thoại, xóa ảnh vừa chụp, đưa màn hình cho họ xem:

“Được chưa?”

Tô Chi mím môi:

“Xin lỗi chị Lâm Thanh…”

“Nhưng, những bức ảnh này nếu lan truyền, sẽ không tốt cho tất cả chúng ta.”

“Dù tôi và anh Châu không có gì, nhưng khó tránh bị người khác hiểu lầm—”

Tôi không còn kiên nhẫn để nghe tiếp, trực tiếp lên lầu và đóng cửa lại.

Giọng của Tô Chi bị chặn ngoài cửa.

Tôi mở ứng dụng camera an ninh trên điện thoại, tải đoạn ghi hình từ một tiếng trước đến giờ.

Tô Chi là một ảnh hậu kỳ cựu.

Dù đã rút lui khỏi làng giải trí vài năm, cô ấy vẫn có một lượng lớn người hâm mộ.

Từ ngày cô ấy trở về nước, những tin đồn xoay quanh cô ấy liên tục xuất hiện.

Liên quan đến Tống Diệp Châu lại càng nhiều.

Đại gia hào môn và bạch nguyệt quang quay lại.

Cứ như một tiểu thuyết tình yêu tái hợp.

Nhưng không ai biết rằng, tôi và Tống Diệp Châu đã bí mật kết hôn được nhiều năm.

Trước đây, tôi còn trẻ bồng bột, luôn nghĩ rằng giữa vợ chồng phải nói rõ ràng mọi chuyện.

Vì những tin đồn về anh và Tô Chi, tôi đã cãi nhau với anh không biết bao nhiêu lần.

Phải trái đúng sai chưa phân rõ, nhưng tôi thấy rõ sự mệt mỏi trong ánh mắt của anh.

Đôi khi anh bóp trán, thở dài nhẹ:

“Thanh Thanh, sao em cứ không hiểu chuyện vậy?”