“Đài Loan? Đúng rồi, năm đó ông ngoại tôi theo quân đội sang Đài Loan, mẹ tôi luôn muốn tìm ông, chúng ta…”
Nói đến nửa chừng, ông ta đột nhiên đập mạnh tay xuống sàn, cười điên cuồng.
“Ha ha ha, giàu nhất Đài Loan, ông ngoại tôi là người giàu nhất Đài Loan, ha ha ha ha ha…”
Chú út cũng đỏ bừng mặt vì kích động, quay vòng vòng trong phòng.
“Tám mươi tỷ, tám mươi tỷ, phát tài rồi, chúng ta sắp phát tài rồi, sắp phát tài lớn rồi!”
Hai người nhảy nhót gào thét như phát điên.
Cho đến khi ba tôi do dự lên tiếng ngắt lời.
“Anh, anh quên kiếp trước mình chết thế nào rồi à?”
“Số tiền này, chúng ta căn bản không lấy được.”
Lời ba tôi như một chậu nước đá, tạt thẳng lên ngọn lửa hưng phấn của bác cả và chú út.
Hai người lập tức bình tĩnh lại.
Chú út run run ôm ngực.
“Phải đó, bị rắn cắn thật sự quá đau, lúc độc phát ra, tim như bị bóp nghẹt lại…”
“Sợ chết vậy thì đừng đi nữa, tôi thì cần tiền không cần mạng, tám mươi tỷ lận đó!”
Trước cám dỗ khổng lồ của cải, sự do dự của bác cả chỉ kéo dài đúng một giây.
Giống như kiếp trước, ông ta không thể chờ nổi mà lao thẳng ra cửa.
“Không cần biết mấy người chọn thế nào, di sản này, tôi nhất định phải lấy!”
“Anh, anh chờ em với!”
Chú út và thím út cũng hốt hoảng, sợ bị bác cả giành trước, vội vàng chạy theo sau.
Chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại gia đình tôi và luật sư Trần.
8
Ba tôi lộ rõ vẻ do dự.
Tám mươi tỷ, sức hấp dẫn này thực sự quá lớn, quá lớn.
Có số tiền đó, mẹ tôi sẽ không còn phải vất vả sớm hôm, có thể bồi dưỡng lại sức khỏe đã kiệt quệ suốt bao năm qua.
Tôi có thể có một căn phòng riêng, không đúng, tôi có thể ở biệt thự lớn, có thể mua nhà ở bất kỳ nơi nào trong cả nước mà tôi thích.
Mười năm gian khổ qua, tất cả đều có thể được số tiền khổng lồ này xoa dịu.
Ba tôi vô thức siết chặt nắm tay, các khớp tay trắng bệch, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Ông ngẩng đầu nhìn mẹ con tôi.
Mẹ tôi lại nhẹ nhàng lắc đầu, dịu dàng nhìn lại ông.
“Phú Dân, anh cũng biết mà, em chưa từng mong cầu gì cuộc sống vinh hoa phú quý, chỉ cần ba chúng ta ở bên nhau là đủ rồi.”
Ánh mắt giằng xé và khao khát trong mắt ba tôi lập tức tan biến, trở lại trong trẻo và sáng rõ.
“Đúng, tiền có quan trọng đến đâu, cũng phải còn mạng mới xài được.”
“Cả nhà ba người mình bình an bên nhau, còn quý hơn bất cứ thứ gì.”
Ông quay đầu nhìn về phía luật sư Trần.
“Luật sư Trần, nếu giờ chúng tôi từ bỏ quyền thừa kế, thì có còn phải trả tám mươi triệu đó không?”
Nụ cười chuẩn mực của luật sư Trần khựng lại đôi chút, ngạc nhiên nhìn ba tôi.
“Ông Lý Phú Dân, tôi thật ngưỡng mộ ông, đó là tám mươi tỷ mà, ông lại có thể chủ động từ bỏ!”
“Nhưng rất tiếc, tình hình không như ông nghĩ.”
“Khoản phí bảo quản di sản này, chỉ có thể thanh toán khi có người nhận được tài sản. Nói cách khác, nếu hai người anh em của ông không lấy được, thì món nợ này vẫn sẽ rơi hết lên đầu ông.”
“Trừ khi—tất cả người thừa kế đều không còn sống, lúc đó văn phòng luật của chúng tôi mới có thể xin ngân hàng xử lý di sản.”
“Trừ tám mươi triệu đi, số còn lại sẽ được sung vào công quỹ.”
Luật sư Trần nói xong, cả nhà tôi đều im lặng.
Dụ ý của bà nội, lúc này đã rõ ràng không thể rõ hơn.
Đây căn bản không phải một cuộc thử thách có thể rút lui, mà là một trò chơi sinh tồn tàn khốc, lấy sinh mạng của toàn bộ con cháu làm cược!
Hoặc là, có người thành công lấy được di sản, trả món phí khổng lồ đó; hoặc là, tất cả cùng gánh món nợ kếch xù, dưới áp lực tám mươi triệu mà sống không còn chút tôn nghiêm, kết thúc cuộc đời trong bi thảm.
Nhà tôi, cùng với bác cả và chú út tham lam kia, chẳng qua cũng chỉ là những quân cờ bị ép chiến đấu trên ván cờ này, còn trung tâm của bàn cờ, chính là căn nhà cũ quái dị kia, nơi cất giấu chìa khóa.
Chúng tôi căn bản không có lựa chọn nào khác.
9
“Mẹ… rốt cuộc bà muốn gì chứ?”
Giọng mẹ tôi run rẩy vì không tin nổi, siết chặt lấy tay tôi.
“Chẳng lẽ bà ghét bỏ tụi mình đến mức đó, muốn tụi mình đều phải chết hết sao?”
“Chắc chắn bà nội không có ý đó đâu.”
Trong lòng tôi đắng nghét, nhưng vẫn cố chấp lên tiếng bênh vực bà.
“Bà chỉ hy vọng chúng ta lấy được số tiền đó, muốn chúng ta sống tốt hơn, nhất định là vậy.”
“Nếu thật là vậy, tại sao tụi mình lại chết lúc trước?”
“Chắc chắn—chắc chắn chỉ là tai nạn thôi.”

