“Lăng Xuyên nuôi đàn bà bên ngoài, mày sớm đã mong nó chết rồi chứ gì? Nó không thể giao cho mày chăm sóc được!”

Tôi tất nhiên tán thành một trăm hai mươi phần trăm.

Câu cuối cùng này của bà ta, nói đúng phết.

Còn tiền thì, tôi nhất quyết không bỏ ra một xu.

Sau khi nghe bác sĩ báo giá viện phí, mẹ chồng kéo chị chồng hùng hổ đi tìm Vương Lệ Lệ.

Bọn họ đi rồi, phòng bệnh lại yên ắng trở lại.

Tôi đứng cạnh giường, nhìn gương mặt trắng bệch của Triệu Lăng Xuyên, trong lòng không gợn chút sóng.

Tình yêu xưa đã bị phản bội mài mòn sạch sẽ, giờ chỉ còn là ván cờ lạnh lẽo.

Điện thoại rung lên, tin nhắn từ luật sư:

“Đã tra được di chúc, Triệu Lăng Xuyên quả thật sau khi Vương Lệ Lệ về nước đã lập một bản, để lại 80% tài sản cho cô ta và đứa con riêng, 20% còn lại cho mẹ hắn. Nhưng di chúc này có sơ hở.”

“Anh ta chưa thực hiện đầy đủ thủ tục phân chia tài sản chung vợ chồng, cũng chưa thông báo cho chị. Về mặt pháp lý, có thể xin hủy bỏ hiệu lực.”

Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, trả lời:

“Chuẩn bị tài liệu ngay đi. Tôi sẽ không để bọn họ lấy được một xu nào hết!”

4.

Mẹ chồng và chị chồng rõ ràng không phải là đối thủ của Vương Lệ Lệ.

Chỉ cần vài ba câu lừa phỉnh, cả ba người ngày hôm sau đã kéo đến công ty tôi.

Ban đầu tôi đang họp nên không muốn gặp, nhưng cứ khi bảo vệ định đưa họ ra ngoài, thì chị chồng và Vương Lệ Lệ liền hét toáng:

“Quấy rối phụ nữ! Bảo vệ quấy rối phụ nữ rồi!”

Còn mẹ chồng thì “phịch” một tiếng ngã lăn ra đất, ôm ngực giả vờ lên cơn đau.

Lúc tôi đến nơi, ngay cả cô lao công cũng bỏ việc chạy ra hóng chuyện.

Hai phó tổng cùng trưởng phòng hành chính khuyên nhủ đến khô cả miệng, nhưng bà già đó vẫn lì lợm không chịu đứng dậy.

“Không để Diệp Linh giao tiền thuốc men, hôm nay tôi tuyệt đối không đi!”

Vương Lệ Lệ cũng bắt đầu khóc thút thít:

“Anh Lăng Xuyên xảy ra chuyện lớn thế này, bỏ lại mẹ con chúng tôi bơ vơ, thật sự không biết sống sao nữa.”

“Nếu chị Diệp Linh trách tôi, vậy thì tôi đi chết là xong.”

Nói rồi cô ta giả bộ lao đầu vào tường, chị chồng vội ôm chặt lấy.

Tôi bất ngờ túm lấy mái tóc uốn cầu kỳ của Vương Lệ Lệ, trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, tát liên tiếp hai cái giòn tan.

“Bốp! Bốp!”

Âm thanh vang vọng cả hành lang, trên mặt cô ta lập tức hằn rõ hai dấu tay đỏ rực.

“Làm tiểu tam mà còn dám mò đến công ty tao à?” Tôi kéo ngược tóc cô ta buộc phải ngẩng lên, nghiến răng:

“Con tiện nhân quyến rũ chồng tao, còn mặt mũi đến đây gây chuyện, hôm nay tao xé xác mày!”

Vương Lệ Lệ loạng choạng đập lưng vào tường, lông mi giả ướt đẫm run bần bật:

“Diệp Linh, mày điên rồi! Tao báo cảnh sát!”

“Báo đi!” Tôi chụp lấy bình hoa ở quầy lễ tân, đập vỡ ngay dưới chân cô ta.

Mảnh sứ văng tung tóe, cô ta hét toáng rồi nhảy lùi lại.

“Đúng lúc để cảnh sát nghe thử, mày làm sao dụ dỗ chồng tao đến nhà vào lễ Thất Tịch, rồi hại anh ta bị rác rơi trúng thành người thực vật!”

Cô ta bỗng như bị giẫm trúng đuôi.

“Đó là tai nạn! Con đàn bà xấu xí như mày quản không nổi chồng mình, còn đổ tội cho tao!”

“Hơn nữa, anh ấy nói đã ly hôn với mày rồi. Chính mày lấy chuyện tự tử ra uy hiếp, bám riết không buông, nên anh ấy mới lo mà chưa dứt khoát!”

Tôi cười nhạt:

“Thế sao anh ta vẫn chưa cho mày danh phận? Mày còn tới tranh di sản làm gì?”

“Hay chính mày không cam lòng?”

“Còn nữa, tình trạng hôn nhân của bọn tao, tao tin mày rõ hơn ai hết.”

Tôi lấy điện thoại, mở ghi âm.

Loa phát ra giọng the thé của Vương Lệ Lệ:

“Diệp Linh, mày tưởng mình vẫn là vợ của Triệu thiếu à? Nửa năm nay, chồng mày tối nào cũng nằm trên giường tao, giống hệt một con chó động dục van xin tao. Nếu mày còn không chịu ly hôn, tao sẽ ngủ với chồng mày ngay trước mặt mày.”

“Có muốn xem không? Ngay trên giường nhà mày đấy, anh ta cởi trần đè lên người tao.”

“Nhìn rõ chưa? Chồng mày đang rên rỉ sung sướng kìa! Nếu mày còn không ký đơn ly hôn, lần sau tao sẽ cho mày tận mắt thấy anh ta vui vẻ thế nào trên người tao!”

Trong phòng im phăng phắc.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô ta, đầy mỉa mai và khinh bỉ.

Khóe môi tôi nhếch lên lạnh lẽo:

“Ồ, làm tiểu tam mà cũng có cảm giác ưu việt à? Vương Lệ Lệ, mày đúng là con điếm biết cách làm cho mình ‘thanh cao’ đấy.”

“Các đồng nghiệp, ai có quay lại thì nhớ đăng lên mạng cho thiên hạ cười đã mắt.”

Mặt Vương Lệ Lệ tái xanh xen lẫn trắng bệch.

Sau khi Đổng Man Man nói rõ vị trí cụ thể của kết quả xét nghiệm, người của nhà họ Hướng liền đi tới công ty Hướng Nam.

Tôi thì tranh thủ gọi một cuộc điện thoại.

Chưa tới nửa tiếng, người kia quay về.

Vừa thấy anh ta, Đổng Man Man lập tức chạy ra:
“Sao rồi? Có lấy được không?”

Người đó lộ rõ vẻ khó xử:
“Không có.”

“Sao lại không có!” – Đổng Man Man hét lên – “Anh tìm không kỹ đúng không?!”

“Tôi đã lục tung cả văn phòng rồi, nhưng mọi người trong công ty nói… nói rằng…” – anh ta vừa nói vừa liếc về phía tôi.

Mẹ chồng thấy khác lạ liền gặng hỏi:
“Anh đừng sợ nó! Mọi người nói gì?!”

“Họ nói… bà chủ đã đốt hết mọi thứ rồi.”

Tôi bước lên, làm bộ trách móc:
“Ai da, cũng tại tôi cả. Tôi sợ nhìn thấy đồ của Hướng Nam lại nhớ chuyện cũ nên đốt hết đi rồi. Nhưng mà tôi có thấy tờ xét nghiệm nào đâu nhỉ?”

Mặt Đổng Man Man tái mét, lao vào định đánh tôi.

“Cao Mộng Mộng, đồ đàn bà độc ác! Cô cố tình đấy! Cô không muốn để con tôi quay về nhà họ Hướng!”

Nhìn cái kiểu điên cuồng của cô ta, vệ sĩ của tôi lập tức chắn trước mặt tôi.

“Đổng Man Man, cô đừng như chó dại vậy. Đừng nói là tôi không thấy tờ xét nghiệm đó, dù tôi có thấy thì sao? Làm sao cô chứng minh nó là thật?”

“Cô ngay cả xác Hướng Nam cũng không chịu cho người vớt, tôi lấy gì chứng minh?!” –

Đổng Man Man gào lên – “Cao Mộng Mộng, cô đúng là hạng tiểu nhân! Cô muốn nuốt trọn hết tài sản của Hướng Nam!”

Mẹ chồng tôi vốn không biết chuyện tôi từ chối cho người vớt xác, giờ bị Đổng Man Man hét lên như vậy, ai nấy đều biết cả.

Mặt bà ta sầm lại:

“Sao cô không cho người vớt xác con trai tôi? Cô ngay cả việc để nó yên nghỉ cũng không làm được, cô lấy tư cách gì mà đòi thừa kế tài sản?!”

“Dựa vào việc tôi là vợ anh ta.” – Tôi cười nhạt. “Mẹ, sao mẹ lại bênh người ngoài thế?”

“Cô ta là mẹ của cháu tôi, không phải người ngoài gì cả! Còn cô thì không đẻ được đứa nào, mới chính là người dưng! Trả hết tiền của con trai tôi lại đây!”

“Mẹ.” – Tôi gọi mẹ chồng đang phát điên, “Mẹ có biết vì sao bao nhiêu năm nay con không có con không?”

“Chẳng phải do cô ác quá nên trời phạt, không đẻ được sao?”

“Không đẻ được thì đúng.” – Tôi cười lạnh. “Nhưng người không có khả năng sinh con… không phải tôi.”

“Mày nói gì cơ?” – Mẹ chồng sững người. “Chẳng lẽ là do con trai tao?”

“Đúng, là do Hướng Nam không có khả năng sinh con.” – Tôi vỗ tay một cái, có người lập tức đưa cho tôi một túi hồ sơ. “Chuyện xấu trong nhà vốn dĩ tôi không định nói ra. Nhưng các người cứ ép tôi mãi, thì cũng đành xin lỗi Hướng Nam thôi. Đây là báo cáo khám sức khỏe mười năm qua của anh ta. Từ mười năm trước, anh ta đã mất hoàn toàn khả năng sinh sản. Vậy đứa con của Đổng Man Man là ai?”

Mẹ chồng mở hồ sơ, giấy tờ rơi ra từng tờ.

Đổng Man Man cầm lấy xem kỹ, mặt biến sắc ngay tức khắc, cứ lắc đầu liên tục:
“Không thể nào, cái này là giả!”

“Trên đó có dấu đỏ của bệnh viện. Nếu không tin, các người có thể đến bệnh viện xác minh.”

Cô ta liền níu tay mẹ chồng, nhưng bị bà ta hất ra, mặt nhăn lại khi nhìn đống giấy khám bệnh.

Tôi giả vờ rơi vài giọt nước mắt, quay sang phía họ hàng nói:
“Xin lỗi mọi người đã phải chứng kiến chuyện ồn ào này. Tang lễ đến đây là kết thúc, mọi người có thể ra về rồi.”

Từng người rời đi mà mặt ai cũng rạng rỡ – rạng rỡ kiểu hóng được cú sốc lớn, muốn kể cho cả thế giới biết.

Tôi cũng chẳng buồn để tâm đến ba người kia nữa, đeo kính râm và rời đi.

Ai ngờ chưa đầy mấy ngày sau, tôi nhận được đơn kiện từ luật sư của Đổng Man Man.

Trong đó viết rằng liên quan đến tài sản thừa kế của Hướng Nam, con của Đổng Man Man cũng có quyền được chia phần. Cô ta đã chính thức nộp đơn lên tòa.