Sau khi điều tra, tôi mới biết thì ra anh ta luôn có một “bạch nguyệt quang” thanh mai trúc mã – Vương Lệ Lệ – chưa từng cắt đứt.

Chỉ vì năm chúng tôi kết hôn, gia đình cô ta phạm chuyện lớn, cả nhà trốn ra nước ngoài, anh ta mới buộc phải bỏ cô ta, quay sang cưới tôi.

Trước khi Vương Lệ Lệ về nước, anh ta còn tạm coi là một người chồng tốt.

Nhưng từ lúc cô ta trở về, hai người lập tức dính lấy nhau, rồi nhanh chóng có con.

Còn chuyện di chúc, tôi trước giờ không hề biết.

May nhờ Vương Lệ Lệ “nhắc khéo”.

Tôi lập tức bảo luật sư điều tra.

Nếu quả thật có chuyện đó, tôi tuyệt đối sẽ không để họ được như ý!

2.

Vừa về đến nhà, tôi đã thấy mẹ chồng và bà chị chồng với gương mặt khó ưa đứng chình ình trước cửa.

Tin tức của bọn họ cũng nhanh thật, lập tức chạy tới đây.

Triệu Lăng Xuyên có thể bao nuôi được Vương Lệ Lệ bên ngoài, còn phải cảm ơn cả cái nhà này dung túng.

Từ khi biết đó là con trai, mẹ chồng tôi dọn hẳn sang nhà Vương Lệ Lệ để chăm cháu “ngoan”.

Chung cư nơi Vương Lệ Lệ sống, chỉ cần tiện miệng hỏi thăm một chút là biết được tin tức.

Cũng chẳng lạ, vì bà già đó hận không thể cầm cái loa mà hét khắp phố: con trai bà ta tài giỏi thế nào, trong nhà vợ cả, bên ngoài bồ nhí, hệt như hoàng đế tam cung lục viện.

“Con trai tao thế nào rồi?”

Vừa nhìn thấy tôi, mẹ chồng liền túm lấy tay tôi, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống.

Tiếng khóc gào vang dội, chắc cả tòa nhà đều nghe thấy rõ ràng.

“Tự bà đến bệnh viện nhìn thì biết.” Tôi rút tay ra, phủi phủi vạt áo chẳng dính hạt bụi nào.

Chị chồng vội chen lời:

“Em dâu, sao em lại nói vậy! Mẹ sợ nhìn thấy thằng em trai thành ra bộ dạng ấy mà!”

Cô ta xoắn xoắn vạt áo, giọng run run:

“Nghe nói bị thương ở đầu… chẳng lẽ… chẳng lẽ không còn…”

Tôi bật cười lạnh.

Nghe ai nói thế?

“Còn sống, nhưng thành người thực vật rồi, cả đời chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa.”

“Ôi trời ơi ——” mẹ chồng bỗng bật ra một tiếng gào thảm thiết, cả người ngã nhào như bùn nhão.

Bà ta vừa đấm ngực giậm chân, mái tóc hoa râm rối bù như kẻ điên, vừa khóc vừa rít:

“Ông trời ơi! Sao không đem tôi đi luôn cho rồi!”

Nước mắt giàn giụa, nhưng ánh mắt lại lấp lánh toàn tính toán.

Tôi chẳng buồn để tâm.

Từ lúc biết họ ở bên ngoài gọi Vương Lệ Lệ mới là con dâu chính thức, còn tôi chỉ là hạng tạm bợ, tôi đã cắt đứt liên lạc.

Căn nhà này tôi vốn đã tìm được người mua.

Hôm nay chỉ về lấy đồ đạc của mình.

Nhưng nhìn lại, tôi thấy cũng chẳng cần thiết nữa.

Giấy tờ quan trọng tôi đem đi từ lâu, còn lại toàn những thứ khiến tôi ghê tởm.

Tôi chỉ để lại cho họ địa chỉ phòng bệnh trong bệnh viện, rồi định bụng về căn hộ của mình.

Nào ngờ, mẹ chồng và chị chồng lập tức đuổi theo xuống tận tầng một, cố kéo tôi đến khu sinh hoạt chung đông đúc nhất.

Một người giữ chặt tay tôi không buông, một người thì ngồi phịch xuống đất bắt đầu ăn vạ.

“Các bác hàng xóm ơi, mau đến phân xử đi!”

“Con đàn bà ác độc này hại chết con trai tôi chưa đủ, giờ còn muốn chiếm nhà của nó, đuổi mẹ góa con côi chúng tôi ra đường ngủ ngoài trời nữa!”

“Để tôi cũng chẳng còn sống nổi trên đời này!”

Người trong khu xúm lại chỉ trỏ.

Nghe một lúc tôi mới hiểu rõ.

Thì ra bà già này thấy con trai thành người thực vật, không kiếm được tiền nữa, nên quay sang bấu víu lấy tôi.

Bà ta sợ tôi buông bỏ “mỏ vàng” này, không nuôi cả nhà họ nữa.

Cũng đúng thôi, công ty kinh doanh thế nào, chia cổ tức ra sao, họ làm gì biết.

Vương Lệ Lệ thì chẳng có việc làm.

Triệu Lăng Xuyên vừa xảy ra chuyện, nguồn thu của bọn họ lập tức đứt sạch.

Bao năm nay dựa vào anh ta mà ăn sung mặc sướng, giờ bắt họ quay về cảnh ăn cháo độn khoai thì làm sao chịu nổi.

Thế nên, con trai có thể tạm gác sang một bên, nhưng tiền thì nhất định phải moi cho bằng được từ tay tôi.

3.

Có hàng xóm đã báo cảnh sát.

Mấy cảnh sát trẻ vừa tới, nghe mẹ chồng và chị chồng tôi nói xong thì quay sang nhìn tôi đầy cảm thông.

Dù sao trong mắt họ, việc Triệu Lăng Xuyên nuôi bồ nhí và có con riêng bên ngoài cũng chẳng có gì sai trái.

Cô ta vừa bấm vài số thì điện thoại trong túi xách của tôi đổ chuông.

Tôi lấy ra chiếc điện thoại của Hướng Nam, màn hình hiện lên hai chữ “Vợ yêu”.

Mặt Đổng Man Man ngay lập tức trắng bệch: “Sao… sao điện thoại anh ấy lại ở chỗ cô?!”

“Tôi đã nói rồi, anh ta chết rồi.”

“Thế… thi thể đâu?”

“Bị cá mập ăn mất rồi.” Tôi nhún vai, “Cô Trần, cô quên rồi à? Hai người cùng đi du thuyền, sao chỉ có mỗi cô quay về?”

“Lúc đó tôi tưởng… tôi tưởng…” Đổng Man Man đột nhiên ngồi thụp xuống, toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài như chuỗi ngọc.

Tôi chẳng nhịn được mà đảo mắt một cái.

Cái thảm Ý thủ công của tôi đấy, nước mắt cũng bẩn lắm chứ chẳng đùa.

Đổng Man Man khóc được một lúc, bỗng nhiên đứng bật dậy, lao thẳng về phía cây cột trong phòng khách.

“Hướng Nam! Em chết theo anh đây!”

Tôi hoảng hốt lùi lại mấy bước, lập tức rút điện thoại gọi ngay:

“Alo, cảnh sát ạ? Làm ơn đến nhanh, có người đang cố tự sát trong nhà tôi!”

Cảnh sát đến rất nhanh. Sau khi hiểu rõ tình hình, họ dẫn Đổng Man Man đi.

Trước khi ra khỏi cửa, tôi còn không quên nhắc cô ta:

“Nhớ trả lại tài sản cho tôi đấy, không tôi kiện ra tòa đấy.”

Một anh cảnh sát liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói:
Cô ấy đã ra nông nỗi đó rồi, cô còn chọc tức người ta nữa à?

Tôi nhún vai. Gì chứ, đó là vài triệu đấy, ai mà chẳng sốt ruột.

Ngày hôm sau, tôi bắt đầu tính toán làm tang lễ cho Hướng Nam. Dù sao họ hàng nhà anh ta nhiều người giàu, mấy năm nay tôi đi đám cưới, đám ma, đều bỏ phong bì đầy đủ.

Giờ là lúc thu hoạch rồi.

Tôi gửi thông báo cho cả đám họ hàng nhà Hướng Nam, rồi thuê thêm một “thầy phong thủy” đi cùng chọn chỗ an táng.

Nhưng mấy chỗ đất “phong thủy tốt” mà ông thầy giới thiệu, tôi chẳng ưng cái nào.

Tôi lại thích miếng đất nằm tận mép ngoài, trơ trụi, chẳng mọc nổi cọng cỏ nào.

Thầy phong thủy nghiêm mặt: “Không được đâu cô, nếu chôn ở đó, con cháu ông ấy sau này sẽ khổ cực lắm.”

Tôi đập tay cái bốp: “Vậy thì tốt quá, chọn chỗ này đi. Phong thủy tốt mà giá còn rẻ.”

Dù sao tôi với Hướng Nam cũng không có con, lấy đâu ra con cháu mà sợ khổ?

Tôi mua xong đất và hũ tro, thuê luôn dịch vụ tang lễ trọn gói, làm cho Hướng Nam một đám tang thật hoành tráng.

Trong tang lễ, tôi vừa giả vờ khóc vừa liếc mắt nhìn đống phong bì.

Quả nhiên toàn người có tiền, phong bì dày cui, dày đến mức tôi suýt bật cười thành tiếng.

Lúc tang lễ sắp kết thúc, Đổng Man Man xuất hiện.

Cô ta mặc đồ đen từ đầu đến chân, dắt theo một bé trai khoảng bảy tám tuổi, đi thẳng đến trước di ảnh của Hướng Nam.

Không khí đang yên lặng lại càng trở nên nghẹt thở. Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chăm chăm.

“Zozo,” giọng Đổng Man Man yếu ớt, “quỳ xuống, đây là ba con.”

Thằng bé vừa định quỳ xuống, tôi lập tức chạy đến đỡ nó dậy:

“Bé con, không thể nhận bừa ba đâu nhé.”

Đổng Man Man cuống lên: “Nó là con trai tôi và Hướng Nam!”

“Ồ.” Tôi cụp mắt xuống, “Cô nói thì là vậy à? Tôi không tin, ai chứng minh được?”

“Chúng tôi có thể chứng minh.”

Từ cửa lại xuất hiện thêm hai người.

Là bố mẹ chồng cũ của tôi – đã lâu lắm tôi không gặp.

“Cao Mộng Mộng, đồ tiện nhân!” Mẹ chồng vừa nhìn thấy tôi liền lao đến, “Con trai tao chết mà mày báo cho cả thiên hạ trừ tao với ba nó, mày có ý đồ gì?!”

Tôi sao có thể để bà ta đánh trúng, lùi ra sau một bước, phất tay một cái là có người chặn lại ngay.

Tôi bình tĩnh nói: “Mẹ, chẳng phải mẹ từng nói với con, trừ khi con chết, nếu không thì đừng bao giờ liên lạc với hai người nữa còn gì?”

Có vẻ bà ấy quên mất rồi.