Cố Ngôn châm một điếu thuốc — anh vốn dĩ không hút thuốc.

“Việc đầu tiên khi anh về nước chính là đi tìm em.”

“Kết quả là nghe tin em đã lấy Thẩm Dạ.”

Anh quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt là sự xót xa:

“Vì tiền sao?”

“Vì Tiểu Thần.” Tôi chỉnh lại lời anh.

“Vậy bây giờ ca mổ đã xong rồi, số tiền còn đủ không?”

Cố Ngôn lấy ra từ túi một chiếc thẻ:

“Trong này có ba trăm vạn, là tiền tiết kiệm mấy năm qua của anh.”

“Ly hôn với anh ta đi, anh sẽ đưa em và Tiểu Thần rời khỏi đây.”

Tôi sững sờ.

Dòng chữ lại sôi nổi trở lại:

【Trời ơi, bác sĩ Cố tốt quá đi mất!】

【Đây mới là người thật lòng yêu nữ phụ này!】

【Mau đồng ý đi! Rời khỏi tên tra nam kia ngay!】

Gió thổi tung mái tóc tôi.

Tôi lắc đầu:

“Anh Cố, em không thể nhận.”

“Tại sao?” Anh nắm lấy cổ tay tôi, “Em có biết Thẩm Dạ là người thế nào không?”

“Em biết.”

“Vậy em có biết bây giờ anh ta đang ở bệnh viện với một người phụ nữ khác không?”

“Em cũng biết.”

Cố Ngôn buông tay tôi ra, ánh mắt nhìn tôi như nhìn một người xa lạ:

“Tiểu Vãn, em thay đổi rồi.”

Tôi bật cười:

“Đúng vậy, em đã thay đổi rồi.”

“Trước đây, Tằng Vãn sẽ vì tiết kiệm hai tệ mà đi bộ ba trạm xe buýt.”

“Sẽ làm ba công việc cùng lúc để lo tiền thuốc cho em trai, mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng.”

“Sẽ vì chủ nhà tăng tiền thuê mà ôm Tiểu Thần ngồi khóc bên vệ đường.”

“Anh Cố, dáng vẻ đó của em… anh có thích không?”

Cố Ngôn mấp máy môi, nhưng không thốt nên lời.

Tôi nói tiếp:

“Nhưng Thẩm Dạ đã cho em một sự lựa chọn.”

“Em không cần phải sống khổ sở như thế nữa.”

“Tiểu Thần có thể được chữa trị bằng phương pháp tốt nhất.”

“Còn về tình yêu—”

Tôi ngừng một chút, “Tình yêu quá xa xỉ. Em không dám mơ.”

Cố Ngôn im lặng rất lâu.

Cuối cùng anh nói:

“Tấm thẻ anh để trong ngăn kéo phòng bệnh của Tiểu Thần.”

“Mật khẩu là ngày sinh của em.”

“Lúc nào cần cũng có thể dùng.”

Anh quay người bước đi, bóng lưng cô đơn, lặng lẽ.

Dòng chữ lần này chia thành nhiều luồng ý kiến:

【Nữ phụ nói đúng, cơm áo còn chưa lo nổi thì nói gì đến tình yêu.】

【Nhưng sống kiểu giao dịch như vậy với Thẩm Dạ, liệu có hạnh phúc thật không?】

【Ít nhất bây giờ Tiểu Thần đã có thể sống tiếp.】

Buổi chiều, Thẩm Dạ trở về.

Quầng thâm dưới mắt anh rõ ràng, khi thấy tôi, anh hơi sững người:

“Em không ra ngoài à?”

“Em vừa từ chỗ Tiểu Thần về.”

Anh gật đầu, bước tới quầy rượu, rót một ly whisky.

“Lâm Nhiễm không sao rồi.”

Anh như đang giải thích, “Nhà cô ấy không ai quan tâm, anh không thể thấy chết mà không cứu.”

“Ừ.” Tôi tiếp tục đọc cuốn tạp chí trên tay.

Thẩm Dạ khó chịu kéo lỏng cà vạt:

“Em không có gì muốn hỏi sao?”

“Hỏi gì cơ?”

“Hỏi anh với cô ấy…”

“Đó là việc riêng của anh.” Tôi ngẩng đầu, “Trong thỏa thuận giữa chúng ta, không có điều khoản cấm xen vào chuyện tình cảm cá nhân.”

Thẩm Dạ nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt đầy phức tạp.

Một lúc lâu sau, anh mới cất lời:

“Lời hôm qua anh chưa nói hết…”

“Là, có thể anh đã bắt đầu quan tâm em.”

Phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Dòng chữ bùng nổ:

【Chuyện gì thế này???】

【Nam chính, anh đang nói cái quái gì vậy! Nữ chính của anh còn đang nằm viện kia kìa!】

【Xong rồi xong rồi, cốt truyện sụp đổ hoàn toàn rồi!】

Tôi đặt tạp chí xuống, đứng dậy:

“Thẩm Dạ, những lời như vậy đừng nói lung tung.”

“Tại sao?”

“Vì em sẽ tin thật.”

Tôi nhìn anh, từng chữ một:

“Vì những thứ em muốn, anh không thể cho.”

“Em muốn gì?” Anh bước lên một bước, “Tiền à? Anh đã cho em rồi.”

“Không chỉ là tiền.”

“Vậy còn gì nữa?”

Tôi im lặng thật lâu, cuối cùng khẽ lắc đầu:

“Thôi bỏ đi.”

Khi tôi xoay người bước lên lầu, Thẩm Dạ gọi với theo sau lưng:

“Tằng Vãn.”

“Nếu anh nói… anh muốn thử xem thì sao?”

Bước chân tôi khựng lại, nhưng không quay đầu:

“Vậy thì đợi đến khi anh nghĩ kỹ rồi hãy nói.”

“Dù sao hiện tại—”

“Cô Lâm cần anh hơn.”

Tối hôm đó, Thẩm Dạ không ra ngoài nữa.

Anh ngủ trong thư phòng.

Tôi nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Dòng chữ đang tranh cãi kịch liệt:

【Nam chính định chuyển tình cảm thật sao?】

【Không thể nào! Trong nguyên tác, anh ấy một lòng một dạ với nữ chính đến chết mà!】

【Nhưng hiện giờ tình tiết đã hoàn toàn khác rồi…】

Ba giờ sáng, điện thoại tôi sáng lên.

Là tin nhắn của Cố Ngôn:

“Tiểu Vãn, anh đã xin điều chuyển sang nhóm điều trị chính cho Tiểu Thần.”

“Ít nhất hãy để anh được bảo vệ hai mẹ con em.”

Tôi nhìn dòng chữ đó, nhưng không trả lời.

Sáng hôm sau, Thẩm Dạ gõ cửa phòng tôi.

Anh ăn mặc chỉnh tề, tay cầm một túi hồ sơ.

“Thay đồ đi, theo anh tới một nơi.”

“Đi đâu vậy?”

“Cục dân chính.”

Tim tôi trầm xuống.

Quả nhiên… là kết thúc rồi sao?

Dòng chữ bắt đầu tuôn ra:

【Thấy chưa, nam chính đã tỉnh táo lại rồi!】

【Cuối cùng cũng chuẩn bị bỏ nữ phụ, quay lại với nữ chính!】

Nhưng tôi đã đoán sai.

Tới cục dân chính, Thẩm Dạ kéo tôi đi đến—

“Chụp lại ảnh cưới.”

Anh chỉ vào khu chụp hình, “Tấm lần trước xấu quá.”

Tôi sững người.

Nhiếp ảnh gia hướng dẫn chúng tôi:

“Lại gần nhau một chút, cười lên nào—”

Thẩm Dạ đưa tay ôm eo tôi, kéo tôi vào lòng.

Hơi ấm từ cơ thể anh truyền qua lớp vải áo.

“Thẩm phu nhân.”

Anh cúi đầu thì thầm bên tai tôi:

“Từ hôm nay, chúng ta thử xem.”

“Thử cái gì?”

“Thử nghiêm túc làm vợ chồng một lần.”

Tiếng màn trập vang lên.

Trong bức ảnh, lần đầu tiên tôi nở một nụ cười chân thành bên cạnh anh.

Dòng chữ hoàn toàn bùng nổ:

【Cái diễn biến gì đây trời?!】

【Nguyên tác đâu rồi?! Biên kịch đâu rồi?! Không phải nói như thế mà!】

Ra khỏi cục dân chính, ánh nắng rất đẹp.

Thẩm Dạ nắm lấy tay tôi.

Lần này, anh không buông ra nữa.

“Tằng Vãn.”

Anh gọi tên tôi, giọng rất nhẹ:

“Cho anh chút thời gian.”

“Anh sẽ giải quyết chuyện với Lâm Nhiễm.”

“Sau đó, chúng ta—”

Lời anh bị cắt ngang bởi tiếng phanh xe chói tai.

Một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại bên đường.

Lâm Nhiễm lao ra khỏi xe, sắc mặt tái nhợt:

“Thẩm Dạ, ý anh là gì?!”

Cô ta giơ điện thoại lên, trên màn hình là bài đăng trong vòng bạn bè —

Ảnh cưới mà Thẩm Dạ vừa đăng.

Chú thích: “Thẩm phu nhân của tôi, xin hãy cùng tôi đi hết quãng đời còn lại.”

Nước mắt Lâm Nhiễm rơi xuống:

“Anh từng nói sẽ chờ em lớn mà!”

“Anh từng nói sẽ mãi yêu em mà!”

Thẩm Dạ siết chặt tay tôi hơn.

Anh nhìn Lâm Nhiễm, giọng bình tĩnh nhưng cương quyết:

“Lâm Nhiễm, những điều đó đã là chuyện quá khứ rồi.”

“Hiện tại—”