Nụ cười trên mặt mẹ chồng hơi cứng lại.
Giây lát sau, bà ta bĩu môi, đôi mắt long lanh ướt át tỏ vẻ tủi thân.
“Đây là vàng ròng thật mà, sao con không chịu đeo? Chẳng lẽ… con chê quà của mẹ không đủ quý giá?”
“Mẹ biết con là tiểu thư nhà giàu, ăn mặc dùng toàn đồ tốt, một sợi dây vàng bình thường vào mắt con chẳng là gì… Nhưng đây là số tiền dành dụm cả đời của mẹ đó!”
“Hồi con và Văn Hằng mới cưới, con chịu nhiều ấm ức, tiền sính lễ mẹ cũng không cho được bao nhiêu, cái này coi như mẹ bù cho con. Nhưng nếu con thấy chê… thì trách mẹ vô dụng thôi, hu hu hu…”
Nói đến đây, bà ta còn giả bộ khóc, rơi mấy giọt “ngọc trai nhỏ” xuống.
Tôi nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Quả thật là diễn xuất trình Oscar.
Đúng lúc này, chồng tôi – Lâm Văn Hằng – từ phòng ngủ đi ra, đứng cạnh mẹ mình nói.
“Mẹ nói đúng đó! Lâm Vãn, sao em lại không biết điều, để mẹ bỏ công mà em lại lạnh nhạt?”
“Đây là sợi dây chuyền vàng nặng tận 100 gram, mẹ đã tích góp bao lâu mới mua được! Hơn nữa, mẹ nuôi anh khôn lớn đến giờ dễ dàng lắm chắc? Em cũng phải biết thông cảm chứ?!”
Nói xong, anh ta giật lấy sợi dây chuyền, nhân lúc tôi chưa kịp phản ứng, đã thẳng tay đeo lên cổ tôi.
“Đừng bướng bỉnh nữa! Em phải đeo hằng ngày, tuyệt đối không được phụ lòng mẹ! Nhất là phải đeo đủ bốn mươi chín ngày!”
“Đây là mẹ đặc biệt nhờ đại sư khai quang đó, đeo đủ bốn mươi chín ngày đảm bảo em sẽ sinh cho anh một thằng cu kháu khỉnh!”
Màn hình bình luận lại hiện lên:
【Đúng là trợ công tuyệt vời! Không hổ là con trai ngoan của nữ chính!】
【Lấy hiếu thảo với mẹ và chuyện nối dõi làm cớ ép buộc, khiến nữ phụ chẳng khác nào bị hàn chết sợi dây trên cổ!】
【Diễn giỏi thật sự, không hổ là cặp mẹ con tâm cơ, chơi nữ phụ như búp bê xoay vòng】
【Có ai thấy nữ phụ thật đáng thương không? Chồng với mẹ chồng đáng lẽ là người thân, vậy mà lại muốn lấy mạng cô ấy…】
【Đuổi cái đứa trên đi, truyện này chỉ dành cho nữ chính ác độc thôi!】
Nhìn hai mẹ con họ phối hợp ăn ý, lòng tôi sôi sục phẫn nộ.
Trước khi cưới, Lâm Văn Hằng từng đối xử với tôi rất tốt.
Anh ta mưa gió cũng đến đón đưa tôi đi làm, buổi tối còn bóp chân, thậm chí cả đồ lót của tôi cũng kiên nhẫn giặt tay.
Nhưng sau khi cưới, anh ta như biến thành người khác.
Không chỉ trở thành một đứa con trai bám mẹ mù quáng, mà còn liên tục nói năng cay nghiệt với tôi.
Tôi từng hoài nghi chính mình, cho rằng do mình không biết giữ gìn hôn nhân, nên tình cảm hai người mới rạn nứt.
Cho đến lúc này tôi mới nhận ra.
Hóa ra anh ta chỉ là lộ nguyên hình, đến cả giả vờ cũng lười!
Tôi vô thức siết chặt nắm tay, khớp ngón tay trắng bệch.
Món nợ này, cả hai người, tôi sẽ không tha cho một ai!
Nghĩ đến đây, tôi đè nén sự lạnh lẽo trong lòng, gượng nở một nụ cười:
“Sao con lại chê được chứ? Con chỉ là quá vui thôi.”
“Dù gì mẹ xưa nay vốn tiết kiệm, đến cả… đồ lót của con mẹ cũng… Thật không ngờ hôm nay mẹ lại tặng con món đồ quý giá thế này.”
Lâm Văn Hằng khịt mũi cười lạnh.
“Mẹ tiết kiệm trước giờ không phải cũng vì để dành cho em à?”
“Chúng ta là người một nhà, anh với mẹ đối xử tốt với em còn không kịp, sao lại hại em được!”
Tôi gật gù phụ họa.
“Anh nói đúng, mẹ đối xử với em tốt thế, em cũng không thể phụ lòng. Mẹ, chẳng phải mẹ hay nhắc chuyện con dâu nhà hàng xóm tặng bà thông gia vòng ngọc phỉ thúy sao? Hay là con chọn một món đẹp nhất trong hộp trang sức để biếu mẹ nhé?”
Phải biết, trong hộp trang sức của tôi toàn là đồ xa xỉ, tùy tiện lấy một cái thôi cũng trị giá hàng chục ngàn.
Ánh mắt mẹ chồng sáng rực, mừng rỡ kêu lên:
“Thật sao?! Ôi, con đúng là con dâu tốt nhất của mẹ!”
Bà ta kích động đến nỗi mỡ trên mặt run bần bật.
Màn hình bình luận lại hiện lên:
【Trời ơi cứu tôi, nữ phụ sao có thể ngu thế? Bị bán còn đếm tiền hộ nữa!】
【Đồ ngốc đúng là sinh ra để làm pháo hôi cho nữ chính của chúng ta, cười chết mất hahaha!】
【Nữ phụ ngây thơ nhìn mà bực, vẫn là nữ chính tâm cơ độc ác mới đã tay!】
【Khoan đã… có ai thấy biểu cảm vừa rồi của nữ phụ không? Có ai chụp màn hình lại chưa?】
Tôi mở hộp trang sức, ánh sáng lấp lánh chiếu ra chói mắt.
Mặt dây chuyền phỉ thúy băng chủng, vòng tay Serpenti của Bulgari, vòng năm hoa Van Cleef & Arpels…
Mẹ chồng nhìn đến hoa cả mắt, nước miếng suýt nữa chảy xuống.
Tôi khẽ che đi nụ cười giễu cợt nơi khóe môi, lục lọi một hồi, cuối cùng chỉ lấy ra một chuỗi hạt đàn hương, niềm nở nói:
“Mẹ, đàn hương dưỡng người, cái này là hợp nhất với mẹ đấy!”
Mặt bà ta lập tức sầm xuống.
“Chỉ cho mẹ cái này thôi sao?”
Lâm Văn Hằng cũng cau mày, nghiêm giọng quát:
“Ý em là gì? Xem thường mẹ anh, không xứng dùng đồ tốt à?”
Tôi lập tức đổi sang vẻ mặt vô tội.