Vào ngày thi đại học, bạn trai đeo lên cổ tôi sợi dây chuyền của mẹ anh ấy, chúc tôi trúng tủ tất cả.

“Chờ em đậu vào Đại học A, chúng ta sẽ đính hôn.”

Mang theo lời chúc và kỳ vọng của bạn trai, tôi mở đề thi.

Không ngờ, tôi thực sự trúng tủ.

Nhưng đến ngày có điểm, giáo viên lại thông báo toàn bộ kết quả thi của tôi bị hủy!

Dù tôi giải thích thế nào, nhà trường vẫn khăng khăng cho rằng tôi – người đứng nhất khối – đã sao chép bài của học sinh đội sổ: Thẩm Sơ Tuyết.

Đại học Thanh Hoa lấy tôi làm ví dụ tiêu cực, tôi bị tất cả các trường từ chối, bị cả mạng xã hội công kích, mắng chửi.

Tôi suy sụp đến mức tự sát.

Khi tỉnh lại, tôi quay về đúng khoảnh khắc bạn trai đeo dây chuyền lên cổ tôi.

Nhìn gương mặt dịu dàng của anh, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng lòng của anh ấy.

“Chỉ cần Sơ Tuyết có thể nhìn thấy bài làm của Lục Giai Văn qua camera, cô ấy chắc chắn sẽ đậu vào Đại học A.”

“Tôi và Sơ Tuyết sẽ có thể ở bên nhau đường đường chính chính.”

Tôi ngẩn người nhìn Cố Dạ đang mỉm cười với mình.

Camera?

Anh ta muốn ở bên Thẩm Sơ Tuyết?

Tôi còn chưa kịp phản ứng, sợi dây chuyền nặng trĩu đã được đeo lên cổ tôi.

“Kính mắt chiếu hình của Sơ Tuyết chắc cũng chuẩn bị xong rồi nhỉ.”

“Một đứa ngu ngốc như Lục Giai Văn, chắc cả đời cũng không phát hiện được sự thật đâu. Buồn cười quá, phải nhịn cười thôi.”

Khi tôi chắc chắn rằng những gì mình nghe thấy đúng là tiếng lòng của Cố Dạ, toàn thân tôi bắt đầu run rẩy, lòng bàn chân lạnh toát.

Tôi và Cố Dạ quen nhau từ khi còn là trẻ sơ sinh, anh ấy đã ở bên tôi suốt những năm tháng tuổi thơ đến thiếu niên, và giờ chúng tôi sắp đính hôn.

Ngay cả khi tôi bị vu oan sao chép bài thi, anh ấy vẫn kiên quyết tin rằng tôi không thể làm chuyện đó.

“Giai Văn, em đừng lo, điểm của em trước giờ luôn ổn định, chắc chắn sẽ thi tốt.”

“Em nhất định phải thi tốt đấy, điểm của Sơ Tuyết trông chờ cả vào em mà.”

Nén lại sự ghê tởm trong lòng, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn Cố Dạ hỏi nhỏ:

“Em thật sự rất lo, lỡ thi không tốt thì sao?”

Cố Dạ cười nhẹ, dịu dàng xoa đầu tôi: “Không đâu, anh tin em. Mẹ anh còn đang đợi em làm con dâu kìa. Hôm qua bà còn dặn anh phải nhớ đeo sợi dây chuyền này cho em.”

Hành động anh ta cứ lặp đi lặp lại việc bắt tôi đeo dây chuyền, khiến tôi càng tức giận hơn.

Kiếp trước, Cố Dạ cũng từng nói với tôi rằng đây là sợi dây chuyền mẹ anh đeo lúc kết hôn, là bằng chứng bà đã chấp nhận tôi làm con dâu.

Anh ấy cũng luôn nói rằng đang âm thầm cầu chúc cho tôi, đeo dây chuyền giống như anh luôn ở bên tôi vậy.

Kết quả là, điểm thi đại học của tôi bị hủy.

Tôi bị cả trường lên án, nói rằng đã sao chép bài của bạn cùng lớp – Thẩm Sơ Tuyết.

Tại sao không ai tin rằng tôi mới là người bị sao chép?

Tôi không ngừng giải thích với giáo viên rằng tôi luôn đứng đầu khối, làm sao lại phải sao chép bài của học sinh cuối bảng như Thẩm Sơ Tuyết?

Nhưng Thẩm Sơ Tuyết lại khóc lóc nói: “Thầy ơi! Em nộp bài trước cô ấy nửa tiếng, còn cô ấy thì nộp đúng giờ. Em đâu phải thánh đoán đề! Làm sao sao chép bài của cô ấy được!”

“Lúc làm bài, Lục Giai Văn cứ nhìn sang bài em liên tục, camera đã quay lại rồi!”

Không chỉ bài văn, mà cả những câu hỏi khác Thẩm Sơ Tuyết cũng làm y hệt tôi.

Dù tôi nói thế nào, trong mắt người khác tôi cũng chỉ là kẻ gian biện hộ cho mình.

Tôi thật sự không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Nhưng giờ đây, tiếng lòng của Cố Dạ đã nói cho tôi biết tất cả.

Anh ta đã giấu camera siêu nhỏ trong sợi dây chuyền tặng tôi.

Cho nên ngày hôm đó, Thẩm Sơ Tuyết – vốn không cận thị – mới đeo kính trong lúc làm bài.

Đối diện ánh mắt Cố Dạ, tôi khẽ chạm vào sợi dây chuyền trên cổ và cố tỏ vẻ trân trọng đeo nó lên.

Nụ cười trên mặt Cố Dạ lại càng rạng rỡ hơn.

“Thế mà cũng không nhận ra, ngu ngốc thế thì đừng mơ vào Đại học A nữa, ngoan ngoãn làm bàn đạp cho Sơ Tuyết đi.”

Tôi vẫy tay chào Cố Dạ rồi quay người, lạnh lùng bước vào phòng thi.

Vừa rẽ qua góc hành lang, tôi lập tức tháo sợi dây chuyền xuống kiểm tra.

Viên ngọc trai lớn nhất ở giữa rõ ràng có trọng lượng bất thường, dùng tay sờ thử thì phát hiện có đường nối và một lỗ nhỏ cực kỳ tinh vi.

Tôi nhếch môi cười lạnh, sau đó đeo lại sợi dây lên cổ.

“Con tiện nhân Lục Giai Văn này sao vẫn chưa tới? Biến đâu rồi?”

Nghe thấy thế, tôi ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Sơ Tuyết đang đứng trước cửa phòng thi dáo dác tìm kiếm.