Ba tôi giận đến mức đập bàn:
“Thật hồ đồ! Bà nghĩ cái gì trong đầu vậy? Để Lâm Tuyết Vi gả sang nhà họ Lục?
Bà có còn để ý đến thể diện của nhà họ Tô không?
Chính cô ta hành xử không ra gì, chẳng lẽ chúng ta còn phải mở đường cho cô ta?”
Tôi cũng nói:
“Mẹ, bây giờ không phải lúc để nghĩ cách che đậy bê bối nữa rồi.
Lâm Tuyết Vi tâm địa không tốt, hôm nay dám giở trò với Lục Minh, thì ngày mai cũng dám giở trò với nhà họ Tô.
Anh con đã đề nghị ly hôn, đó là quyết định đúng đắn nhất.”
Anh tôi nhìn về phía ba, giọng kiên quyết:
“Ba, chuyện ly hôn, con sẽ xử lý ngay.
Lâm Tuyết Vi, nhà họ Tô không thể giữ cô ta lại thêm một phút nào nữa.”
Ngay trong ngày hôm đó, dưới sự chứng kiến của luật sư, anh tôi nhanh chóng hoàn tất thủ tục ly hôn với Lâm Tuyết Vi.
Cha mẹ nhà họ Lâm sau khi nhận được tin thì lập tức chạy đến nhà họ Tô trong sự xấu hổ, gần như là lôi kéo Lâm Tuyết Vi rời khỏi.
4
Sáng sớm hôm sau, Chủ tịch Lục cùng vợ và Lục Minh với vẻ mặt thất thần, cùng những món lễ vật còn nhiều hơn lần trước, lại một lần nữa tới cửa.
Mẹ Lục cố nặn ra nụ cười, cúi người, hạ giọng hết mức:
“Thông gia, Chủ tịch Tô, Vãn Tình… mọi lỗi đều là do Lục Minh nhà tôi!
Chúng tôi đã dạy con không đến nơi đến chốn.
Nhà họ Lục thật lòng muốn kết thân với nhà họ Tô.
Xin… xin Vãn Tình cho Lục Minh một cơ hội nữa.
Chúng tôi nhất định sẽ cắt đứt hoàn toàn giữa nó với Lâm Tuyết Vi!”
Lục Minh mắt đỏ hoe, khẩn cầu nhìn tôi:
“Vãn Tình, anh xin lỗi.
Anh biết giờ nói gì em cũng khó tin.
Nhưng xin em… hãy cho anh một cơ hội cuối cùng.
Còn về Lâm Tuyết Vi… anh thề, anh sẽ xử lý dứt khoát, tuyệt đối không để cô ta xuất hiện trước mặt em nữa, càng không ảnh hưởng đến chúng ta.”
Tôi chất vấn:
“Vậy nếu… cô ta dùng chuyện đêm đó để uy hiếp anh thì sao?
Hoặc là… nếu cô ta mang thai con của anh thì sao?”
Lục Minh tức giận nói:
“Cô ấy không phải người như vậy! Em đừng vu oan cho cô ấy!”
Tôi bật cười lạnh:
“Nếu như thế thì sao?”
Lục Minh do dự rồi nói:
“Nếu thật sự cô ta dám uy hiếp anh bằng chuyện đó, anh sẽ lập tức đuổi cô ta đi.”
“Còn nếu cô ta mang thai… anh cũng sẽ bắt cô ta phá bỏ, tuyệt đối không để lại hậu họa, càng không để ảnh hưởng đến chúng ta!”
Mẹ Lục cũng chen vào phụ họa:
“Đúng vậy đó, Vãn Tình, con cứ yên tâm.
Nhà họ Lục chúng ta sẽ không để xảy ra mấy chuyện nhập nhằng thế này đâu.”
Tôi nhìn màn kịch mà họ đang diễn, trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
“Bác gái, Lục Minh, nói suông không bằng chứng thì không ai tin.
Nếu hai người đã nói chắc như đinh đóng cột như vậy, thì để thể hiện thành ý, cũng để nhà họ Tô yên tâm, tôi có một đề nghị.”
Tôi liếc qua cả ba người nhà họ Lục, từng chữ rõ ràng:
“Bây giờ lập tức ký vào bản cam kết này.”
“Nội dung là: giữa anh và Lâm Tuyết Vi chỉ là ngoài ý muốn, không hề có tình cảm.”
“Bất kể sau này cô ta có làm gì, anh cũng tuyệt đối không đáp lại.
Nếu cô ta mang thai, anh — Lục Minh — phải cam kết buộc cô ta phá thai ngay lập tức.”
“Cả anh và nhà họ Lục, mãi mãi không thừa nhận bất kỳ đứa trẻ nào có thể sinh ra từ chuyện này.”
“Tôi đã in sẵn nội dung, anh chỉ cần ký tên.
Phiền bác trai bác gái cùng ký để làm chứng.
Nếu sau này vi phạm, nhà họ Tô chúng tôi giữ toàn quyền khởi kiện.”
Gương mặt ba người nhà họ Lục lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Mẹ Lục cố gượng cười, miễn cưỡng nói:
“Vãn Tình… chuyện này… không cần thiết phải làm vậy chứ?
Nhà họ Lục chúng ta trước giờ luôn giữ chữ tín, làm vậy truyền ra ngoài cũng không hay…”
Ba tôi lạnh lùng đáp trả:
“Bà nói vậy là sai rồi, bà Lục.
Chuyện này liên quan đến cả đời con gái tôi và danh dự của nhà họ Tô chúng tôi.
Thận trọng là điều cần thiết.”
“Nếu nhà họ Lục đến một bản cam kết đơn giản thế này cũng không muốn ký, vậy chúng tôi còn có thể tin tưởng gì vào cái gọi là ‘thành ý’ và ‘đảm bảo’ của các người?
Tôi nghĩ, hôn sự này nên chấm dứt hẳn thì hơn.”
Cha Lục im lặng một lúc, rồi hạ quyết tâm:
“Ký đi!”
Ba chữ ký lần lượt xuất hiện trên tờ giấy, khóe môi tôi khẽ nhếch lên thành một đường cong lạnh lùng.
Đúng lúc này, bên ngoài biệt thự đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, ngay sau đó một người giúp việc hốt hoảng chạy vào:
“Ông chủ, bà chủ, không xong rồi… cô… cô Lâm… cô ấy xông vào rồi ạ!”
Lời còn chưa dứt, Lâm Tuyết Vi đã lao thẳng vào nhà.
“Anh Minh!” – cô ta mặt mày rạng rỡ – “Anh xem, em mang thai rồi!”
Vừa nói, cô ta vừa lấy ra một tờ phiếu siêu âm từ trong túi xách, đưa đến trước mặt Lục Minh.