“Nếu thật sự muốn cảm ơn thì hôn anh một cái đi!”

“Anh nói gì cơ?”

“Là mẹ anh, bà ấy không tin anh có thể tìm được cô gái xinh đẹp như em, cứ đòi anh phải hôn em một cái, chụp ảnh gửi cho bà xem. Em giúp anh đi!”

Nói rồi anh ấy còn đưa điện thoại ra, cho tôi xem đoạn chat với mẹ mình.

Tôi đỏ bừng mặt.

Tiêu Hoài nhìn tôi, ánh mắt giao nhau, ngay khoảnh khắc ấy anh bỗng cúi xuống, hôn tôi.

Đến khi tôi thở không nổi, anh mới buông ra, cười nói: “Cảm ơn em, bạn gái của anh.”

Mặt tôi đỏ bừng: “Cái đó… anh quên chụp ảnh rồi.”

Chưa đợi anh nói gì, tôi đã chủ động kéo anh lại, ôm lấy cổ anh, hôn sâu thêm lần nữa.

Lần này không cần chụp hình, chúng tôi lại tiến thêm một bước.

Trước khi đi, tôi hẹn Trần Điềm ăn một bữa cơm, nói cho cô ấy biết tôi sắp chuyển đi.

Trần Điềm lập tức nắm chặt tay tôi.

“Âm Âm, thật ra cái tên cặn bã mà cậu nói… chính là cậu út tớ đúng không?”

Tôi khựng người: “Cậu…”

“Tớ biết hết rồi. Từ sau đêm giao thừa là cậu đã không bình thường rồi.”

“Hồi đó tớ tưởng cậu thất tình, nhưng giờ mới biết, là cậu út tớ phụ cậu.”

Tôi không thể phản bác: “Mọi chuyện qua rồi, tớ với anh ta chẳng có duyên.”

“Cậu không cần phải bao che cho anh ta. Là do anh ta không nhìn rõ lòng mình thôi.”

“Bây giờ anh ta ở bên Tiêu Dung, nhưng tớ cũng nhận ra, anh ta chẳng hề vui vẻ gì cả. Họ giống đối tác làm ăn hơn là người yêu.”

“Âm Âm, nếu có thể, cậu và cậu út tớ… có thể quay lại được không?”

Tôi lắc đầu: “Không thể nữa rồi. Tớ với Tiêu Hoài đã chính thức quen nhau. Tớ sẽ không quay lại với anh ta.”

“Tớ hiểu rồi, là tớ tham lam quá.”

“Nhưng cậu xứng đáng có người tốt hơn. Cậu út tớ không có phúc phận đó. Tớ chúc cậu hạnh phúc.”

“Tớ sẽ hạnh phúc.”

Trần Điềm đã nói rõ ràng, quan hệ giữa chúng tôi vẫn như xưa.

Dù ở giữa từng có một Trì Trình Vũ, nhưng điều đó không làm thay đổi tình cảm giữa tôi và cô ấy.

Ngày chuyển nhà, tôi nhìn lại căn nhà này lần cuối, rồi trả phòng cho chủ nhà.

Sau đó, suốt cả tuần tôi lao vào công việc, bận đến mức chân không chạm đất, đến nỗi không còn nghĩ đến Trì Trình Vũ nữa.

Trần Điềm nhắn tin cho tôi: Tiêu Dung chia tay với Trì Trình Vũ rồi.

“Nhà họ Tiêu không đồng ý. Cậu không biết đâu, cậu út tớ để níu kéo mà dốc hết sức, khi thì đến nhà họ Tiêu, khi thì hẹn Tiêu Dung gặp mặt, đáng tiếc người ta không thèm quan tâm.”

“Cậu nói xem, có phải nhà họ Tiêu biết gì đó không?”

Tôi nhìn Tiêu Hoài đang bận rộn trong bếp, khẽ mỉm cười.

Chắc là nhà họ Tiêu cũng biết, Trì Trình Vũ đã từng làm những chuyện gì.

8

“Nếu tình cảm giữa họ là thật lòng, có lẽ cậu út cậu vẫn còn cơ hội níu kéo.”

Nhưng tôi biết, điều đó là không thể.

Nửa tháng sau, tôi gặp lại Trì Trình Vũ.

Vừa thấy tôi, anh ta lập tức lao đến.

Chỉ trong thời gian ngắn không gặp, anh ta đã tiều tụy đi nhiều.

Còn tôi thì ngược lại, sắc mặt càng ngày càng hồng hào.

“Âm Âm, em sống có tốt không? Sao em lại rời đi? Căn nhà đó em cũng trả rồi, em thật sự nhẫn tâm quên sạch tất cả những gì chúng ta từng có sao!”

“Trì Trình Vũ, chúng ta đã chia tay rồi, thì nên tránh mặt nhau.”

“Không, không phải! Anh đã chia tay với cô ấy rồi!”

“Muộn rồi!”

Tôi đưa tay ra, cho anh ta thấy chiếc nhẫn trên ngón tay mình.

“Tôi và Tiêu Hoài đã ở bên nhau rồi, tôi sẽ không quay lại với anh đâu.”

“Trì Trình Vũ, chia tay là chia tay. Bây giờ anh hối hận không phải vì chia tay với Tiêu Dung, mà là vì lúc trước anh đã không xử lý dứt khoát chuyện của chúng ta.”

“Rõ ràng anh có thể nói rõ ràng với tôi. Chỉ cần anh nói chia tay, tôi sẽ không dây dưa, càng không kéo chân anh.”

“Anh không cần phải vừa lừa tôi, vừa ở bên Tiêu Dung.”

“Loại người như anh, đứng núi này trông núi nọ, đổi lại là ai cũng không thể tiếp tục bên anh được.”

“Tự lo cho tốt đi!”

Anh ta còn định tiến lên, nhưng Tiêu Hoài xuất hiện.

Đối mặt với Tiêu Hoài, cuối cùng Trì Trình Vũ cũng không dám lại gần.

Dù sao thì nhà họ Tiêu chỉ cần động một ngón tay, cũng đủ để bóp chết anh ta rồi.

Tôi cũng biết việc anh ta không thể đến với Tiêu Dung, có lẽ cũng liên quan đến Tiêu Hoài.

Sau này tôi mới biết, Tiêu Dung chỉ là con riêng của nhà họ Tiêu.

Tiêu Hoài tuyệt đối sẽ không cho phép cô ấy ở bên Trì Trình Vũ.

Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm nữa.

Ngày tôi kết hôn với Tiêu Hoài, anh ấy xúc động đến bật khóc.

Vừa bước lên sân khấu còn chưa nói gì, đã nghẹn ngào rồi.

Tôi nhìn dáng vẻ đó của anh, chỉ cảm thấy tim mình ấm áp vô cùng.

Khóe mắt tôi lướt qua, thấy Trì Trình Vũ đang ngồi dưới hàng ghế.

Tôi không hề mời anh ta, nhưng anh ta vẫn đến.

Tôi không nói gì, chỉ nắm chặt tay Tiêu Hoài, lớn tiếng nói với anh ấy rằng: tôi đồng ý.

Tiêu Hoài bật khóc, ôm tôi khóc rấm rứt trong lồng ngực.

Tôi vỗ nhẹ lưng anh ấy, cười tươi rạng rỡ.

Còn Trì Trình Vũ, cuối cùng cũng không chờ nổi đến hết buổi lễ mà rời đi.

Tiêu Hoài khẽ nói vào tai tôi: “Anh ta không chịu nổi nữa. Là anh cố tình mời anh ta đến dự lễ cưới.”

Tôi quay đầu nhìn anh, Tiêu Hoài người vừa khóc lóc nước mắt đầy mặt ban nãy, giờ trông chẳng khác gì con cáo già, hoàn toàn không có chút khó chịu nào.

Tôi đập nhẹ vào người anh ấy, rồi ôm tay anh cùng đi mời rượu khắp nơi.

Tiêu Hoài đắc ý vô cùng.

“Đây là vợ tôi đấy! Các anh thấy không, tôi có vợ rồi, các anh bao giờ mới cưới đây?”

“Có vợ thật là tuyệt!”

Tôi liếc anh ấy một cái. Cái tên này đúng là chẳng đứng đắn chút nào.

Nhưng tôi lại thấy rất hạnh phúc.

Đây chắc là ý nghĩa thật sự của tình yêu.

Từ đó về sau, tôi không còn gặp lại Trì Trình Vũ nữa.

Sau khi kết hôn, tôi và Tiêu Hoài ở lại thành phố B.

Trần Điềm thỉnh thoảng vẫn đến thăm tôi, kể cho tôi nghe chuyện của Trì Trình Vũ.

Công ty Vạn Hòa ngày càng sa sút.

Trì Trình Vũ bận rối cả đầu, lại còn bị nhà họ Tiêu chèn ép.

Cuối cùng vẫn không thể cầm cự, tuyên bố phá sản.

Tôi chỉ mỉm cười, đưa cho cô ấy một miếng bánh ngọt.

Chuyện cũ đã qua, nhìn về phía trước mà bước tiếp.

(HOÀN)