“Sao em cảm ơn người ta mà chỉ biết mời ăn vậy hả?”
“Lúc trước trước mặt người ta thì gọi anh là bạn trai, sau lưng thì lại là ‘Tiêu Hoài’, em thay đổi xoành xoạch thật đấy, Lương Âm, em chẳng có chút tình cảm nào cả!”
Tôi chấn động: “Xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi, nếu em thật sự cảm thấy có lỗi, vậy thì hãy chính thức hẹn hò với anh đi!”
“Anh nói gì?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, không tin nổi vào tai mình.
Tiêu Hoài nghiêm túc nói: “Anh nói là hãy chính thức hẹn hò với anh.”
“Đúng lúc nhà anh đang giục cưới, anh muốn tìm một cô bạn gái để đối phó với họ.”
“Mà em giờ lại bị anh ta dây dưa, chi bằng chúng ta hợp tác, vượt qua giai đoạn khó khăn này rồi chia tay, được không?”
“Nhưng em sắp được điều đi công tác.”
“Đi đâu?”
“Thành phố B.”
“Trùng hợp ghê, anh có một… à không, ý anh là công ty con của bọn anh cũng ở đó, anh có thể xin điều sang đó, vậy chẳng phải là hợp lý sao? Thật ra anh không thích yêu xa.”
Trước điều kiện anh ấy đưa ra, tôi chẳng thể từ chối.
“Tiêu Hoài, anh với nhà họ Tiêu có quan hệ gì?”
“Anh chính là đứa con út không ra gì của nhà họ Tiêu. Dù sao thì họ cũng giận quá nên đã khóa thẻ của anh rồi.”
“Giờ anh đi chi nhánh công ty, cũng tiện để tránh mặt họ. Em đi cùng anh, chúng ta cùng nhau vứt bỏ những kẻ đáng ghét, được không?”
Những lời của anh khiến tôi chẳng thể từ chối.
Con trai nhà họ Tiêu, thân phận này không hề nhỏ, lại vừa khéo có thể cắt đứt hoàn toàn với Trì Trình Vũ.
Tôi gật đầu đồng ý, Tiêu Hoài lập tức nắm lấy tay tôi, đeo vào ngón tay tôi một chiếc nhẫn, khiến tôi kinh ngạc.
“Là nhẫn đôi, anh cố tình mua đấy, yên tâm, không đáng bao nhiêu tiền đâu. Chỉ để cho người nhà anh thấy thôi, họ mà biết anh có bạn gái rồi thì sẽ không làm phiền nữa.”
“Chụp một tấm đăng lên mạng xã hội đi!”
Tôi tựa vào vai anh chụp một bức hình, nhìn anh đăng lên khoảnh khắc, tôi cũng đăng luôn.
Bạn bè trên mạng xã hội của tôi lập tức náo loạn!
“Lương Âm đúng là giỏi thật đấy, nhanh như vậy đã công khai rồi!”
“Bạn trai nhìn quen lắm luôn đó? Đẹp trai ghê!”
“Lương Âm, thiếu gia nhà họ Tiêu, không phải là photoshop chứ?”
Thiếu gia nhà họ Tiêu à…
Tôi bật cười, trách nào Trì Trình Vũ lại dặn tôi đừng qua lại với Tiêu Hoài.
Chẳng bao lâu sau, Trì Trình Vũ gọi điện cho tôi, tôi cắt luôn.
Anh ta lại gửi tin nhắn:
“Tiêu Hoài là thiếu gia nhà họ Tiêu, em tưởng em có tư cách với người ta sao?”
“Đừng nằm mơ nữa, người ta chỉ đang chơi đùa thôi.”
Thấy chưa, Trì Trình Vũ từ đầu đến cuối chưa từng coi tôi là một con người có cảm xúc.
Tôi rất xuất sắc, không hề thua kém ai, nhưng anh ta không hề trân trọng tôi.
Anh ta nói tôi không xứng với Tiêu Hoài, nhưng tình yêu thì làm gì có chuyện xứng hay không xứng, chỉ có yêu hay không yêu mà thôi.
Khi tôi yêu anh ta, thì có thể ở bên anh ta.
Còn khi không yêu nữa, thì anh ta nói gì cũng vô ích.
Nếu không vì hợp tác, tôi thật sự muốn chặn anh ta luôn rồi.
Nhưng hiện tại việc hợp tác vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Nể tình công ty anh ta là bên đối tác, tôi vẫn chưa thể dứt khoát được.
7
Vì vậy tôi không trả lời, về đến nhà liền nộp hợp đồng, lập tức bắt đầu nộp đơn xin điều động công tác.
Đợi khi được duyệt xong, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tối hôm đó, tôi lại thấy Trì Trình Vũ đứng ngoài cửa.
Anh ta thấy tôi liền sầm mặt, một tay túm chặt cổ tay tôi!
“Lương Âm, chuyện này không phải thật đúng không?”
“Là thật đấy!”
Sắc mặt Trì Trình Vũ càng thêm u ám.
“Lương Âm, em ở bên anh hai năm, đã bị anh chơi chán rồi! Tiêu Hoài có thể coi trọng em? Hắn ta chẳng qua chỉ là…”
Chưa nói dứt lời, một lực rất mạnh đá văng anh ta ra!
Là Tiêu Hoài, anh lao đến đánh nhau với Trì Trình Vũ, từng cú đấm một nặng hơn cú trước!
Trì Trình Vũ có phản kháng, nhưng không phải đối thủ của anh ấy.
Tôi sốt ruột đến phát điên: “Đừng đánh nữa! Mau dừng lại!”
Tôi lao vào kéo họ ra, nhìn thấy vết bầm ở khóe miệng Tiêu Hoài, tôi dậm chân tức giận: “Đừng đánh nữa, vì một tên cặn bã mà làm bẩn tay anh!”
“Lương Âm, là hắn đánh tôi trước!”
Trì Trình Vũ ra vẻ đáng thương.
Tôi quay đầu lại, khinh bỉ ra mặt: “Là do cái miệng anh độc! Tôi – Lương Âm – chỉ là chia tay, chứ có làm chuyện gì tội ác tày trời đâu, dựa vào đâu để bị anh lăng nhục?”
“Trì Trình Vũ, cút đi cho tôi!”
Mắng xong, tôi kéo Tiêu Hoài về nhà, lôi hộp thuốc ra bôi cho anh ấy.
“Tiêu Hoài, anh ngốc à?”
“Không ngốc, hắn nói em như vậy, anh không chịu được! Với lại, hắn cũng không phải đối thủ của anh.”
Nghe anh ấy nói vậy, tôi bỗng dưng bật khóc.
Tiêu Hoài cuống lên dỗ tôi: “Đừng khóc nữa! Thật đấy, hắn chỉ giỏi nói bậy thôi. Ai mà chẳng có người yêu cũ, không cần vì mấy lời của hắn mà buồn đâu.”
“Lương Âm, em thật sự rất tốt!”
Tôi hít mũi một cái: “Cảm ơn anh, Tiêu Hoài.”

