ĐÁY SÀN VÀ ĐỈNH PHỐ WALL

ĐÁY SÀN VÀ ĐỈNH PHỐ WALL

Mẹ tôi bị ung thư tụy giai đoạn cuối, tình trạng chuyển biến xấu nhanh chóng.

Tôi khóc lóc cầu xin Giang Vân Thâm cho tôi vay 80 ngàn để cứu mẹ.

Anh ta đồng ý sẽ chuyển khoản ngay, tôi ngồi đợi ở bệnh viện suốt ba tiếng đồng hồ, nhưng điều tôi thấy lại là ảnh chụp chuyển khoản của Bạch Lê Nguyệt khoe trên vòng bạn bè.

Mẹ tôi ra đi lúc nửa đêm, còn tiền thì mãi đến hôm sau mới chậm rãi chuyển tới.

Giang Vân Thâm mặc bộ vest thủ công giá cả trăm ngàn, lạnh lùng đứng trước mặt tôi, vô cảm nói:

“Dạo này hay chuyển khoản cho Lê Nguyệt, chuyển riết thành thói quen.”

Bạch Lê Nguyệt đeo sợi dây chuyền bạc tỷ do anh ta tặng, đôi môi đỏ cong lên một nụ cười độc địa:

“Chị Nguyệt Nguyệt, dì ở trên trời linh thiêng chắc cũng sẽ hiểu thôi, đừng làm ầm lên nữa, dù sao sự nghiệp của Tổng Giang cũng quan trọng hơn.”

Sáu năm thật lòng bị xem như trò cười, mạng sống của mẹ tôi trong mắt họ chẳng đáng một xu.

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu và nước mắt cùng nhau rơi xuống sàn bệnh viện lạnh ngắt.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]