Cứng rắn hơn.
Cố Thừa Trạch sải bước tới, một tay giữ chặt cửa xe.
“Khoan đã.”
Giọng anh trầm xuống.
Động tác của Lâm Nguyệt Vi khựng lại, cố nặn ra nụ cười: “Thừa Trạch, con bé bị dọa đến lú lẫn rồi, anh xem nó…”
“Du Du,” Cố Thừa Trạch không để ý đến cô ta, cúi xuống nhìn tôi, “Con gọi cô ấy là gì?”
Tôi bấu chặt khung cửa, gương mặt đỏ bừng, nước mắt tí tách rơi xuống:
“Mẹ…”
Sắc mặt Cố Thừa Trạch lập tức thay đổi.
Anh đứng thẳng dậy, nhìn sang bạn thân tôi: “Trợ lý Vương, cô quen con gái tôi à?”
“Thưa Tổng Giám đốc,” Bạn thân tôi hít sâu một hơi, giọng bình tĩnh, “Hôm nay là lần đầu gặp.”
“Lần đầu gặp mà nó đã gọi cô là mẹ?”
Lâm Nguyệt Vi chua ngoa chen vào:
“Thừa Trạch, rõ ràng có vấn đề! Hoặc là cô ả này xúi giục, hoặc đầu óc con bé có vấn đề! Phải đưa nó đến bệnh viện kiểm tra ngay!”
“Đến bệnh viện?”
Bạn thân tôi đột nhiên mở miệng, giọng lạnh lẽo:
“Phu nhân à, lúc tôi vừa lái xe đến, thấy tài xế của nhà cô đang kiểm tra má phanh. Tay ông ta run đến mức không cầm nổi cái đèn pin. Cô gấp gáp đưa đứa trẻ đi như vậy… là để khám sức khỏe, hay là để…”
“Cô nói bậy gì đó?!” Đồng tử Lâm Nguyệt Vi co lại.
Lão Trần trong ghế lái rõ ràng run lên một cái.
Ánh mắt Cố Thừa Trạch sắc như dao: “Lão Trần?”
“Thưa… thưa ông…” Lão Trần run rẩy, “tôi chỉ là… kiểm tra định kỳ mà thôi…”
Không khí trong gara đặc quánh.
Chuyên gia kỹ thuật do Cố Thừa Trạch gọi tới cởi găng tay, lau mồ hôi, bước lại: “Thưa Tổng Giám đốc, có kết quả rồi.”
“Má phanh bánh sau bên phải đúng là… có hơi mòn quá mức một chút. Mức độ không cao, bình thường lái xe có thể chỉ cảm thấy chân phanh hơi mềm, không tính là hỏng nghiêm trọng.”
Ông ta lựa lời: “Xe bảo dưỡng đúng hạn, thỉnh thoảng cũng có thể gặp tình trạng này.”
Lâm Nguyệt Vi lập tức nhẹ nhõm, mắt đỏ hoe: “Thừa Trạch, em đã nói rồi mà, trợ lý Vương làm quá lên, hiểu lầm Lão Trần thôi. Lão Trần theo nhà em bao nhiêu năm, sao có thể…”
Lông mày đang nhíu chặt của Cố Thừa Trạch cũng giãn ra đôi chút. Anh gật đầu với chuyên gia: “Cảm ơn.”
“Khoan đã.”
Bạn thân tôi đột ngột lên tiếng.
Cô ấy bước đến bên chiếc Bentley, chỉ vào hàng ghế sau trống trơn:
“Tổng Giám đốc Cố, cái gọi là ‘không phải vấn đề lớn’… là đối với người lớn, và đối với một chiếc xe vận hành tốt.”
Cô ấy quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Cố Thừa Trạch và Lâm Nguyệt Vi:
“Nhưng hôm nay, người dự định ngồi trong chiếc xe ‘không có vấn đề’ này… là một đứa bé một tuổi rưỡi, không hề có ghế an toàn, không hề được cố định.”
Cô ấy nói từng chữ như đóng đinh vào từng người:
“Chỉ cần phanh gấp, dù chỉ chậm vài phần trăm giây, với trẻ được cố định trong ghế an toàn có thể chỉ là giật mình.”
“Nhưng với một đứa bé không được cố định, còn bị người lớn ôm ngồi ghế trước…”
Cô ấy dừng lại, giọng lạnh như băng:
“Đó là lực quán tính đủ để hất văng cả cơ thể nhỏ bé đó ra trước.”
“Hoặc trực tiếp văng ra khỏi cửa kính.”
Sắc mặt Cố Thừa Trạch lập tức tái nhợt.
Anh quay phắt sang Lâm Nguyệt Vi, ánh mắt lần đầu tràn đầy kinh hoàng và phẫn nộ không che giấu:
“Lâm Nguyệt Vi! Em không chuẩn bị ghế an toàn cho trẻ em?!”
“Em… em…”
Lâm Nguyệt Vi hoảng loạn: “Em quên mất… em sẽ bảo người đi mua ngay! Chẳng phải vẫn chưa xảy ra chuyện gì sao?”
“Chưa xảy ra?” Giọng Cố Thừa Trạch run lên:
“Nếu không phải trợ lý Vương chặn lại đúng lúc, nếu không phải Du Du ra sức khóc lóc không chịu đi… Có phải đợi xảy ra ‘tai nạn’ rồi em mới thấy đó là ‘chuyện’ không?!”
Lâm Nguyệt Vi á khẩu, chỉ biết rơi lệ: “Thừa Trạch, em thật sự chỉ là sơ suất…”
Đúng lúc ấy, Lão Trần — người vẫn co ro trốn trong góc — bỗng phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa!
“Ông chủ! Không phải lỗi của phu nhân! Tất cả là lỗi của tôi!”
Nước mắt nước mũi ông ta chảy ròng ròng:
“Là tôi không kiểm tra kỹ má phanh! Tôi già rồi, hồ đồ rồi, tôi đáng chết! Phu nhân không biết gì hết, phu nhân chỉ lo lắng quá nên quên ghế an toàn… Ông chủ muốn phạt thì phạt tôi! Xin ông đừng trách phu nhân!”
Màn nhận tội này đến nhanh và đúng lúc như thể đã diễn luyện trước.
Cố Thừa Trạch nhìn chằm chằm lão tài xế đang quỳ, rồi lại nhìn Lâm Nguyệt Vi đang khóc sướt mướt. Lồng ngực anh phập phồng dữ dội.
Cuối cùng, anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Khi mở mắt ra, đáy mắt đã lạnh băng:
“Lão Trần, ông bị đuổi việc. Dọn đồ rồi cút khỏi nhà họ Cố. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Còn em,” Anh nhìn sang Lâm Nguyệt Vi, giọng mệt mỏi và xa cách:
“Trước khi em nghĩ ra được thế nào là ‘làm mẹ thật sự’, đừng đến gần Du Du nửa bước.”
Anh bế tôi lên, quay người bỏ đi.
Khi lướt ngang qua chỗ Lâm Nguyệt Vi, tôi nằm trên vai anh, nhìn về phía người đàn bà ấy.
Nước mắt trên mặt cô ta còn chưa khô — vậy mà khóe môi lại rất khẽ, gần như không nhìn thấy, cong lên một chút.
Rồi cô ta ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào tôi.
cô ta mấp máy miệng, không phát ra tiếng, nhưng tôi đọc được ba chữ:
“Cứ… đợi… đấy.”
Cố Thừa Trạch đứng trước cửa sổ thư phòng, quay lưng về phía tôi.
“Vương Doanh.” Giọng anh trầm xuống. “Cô chắc chắn muốn dọn vào ở?”
“Thưa Tổng Giám đốc,” Bạn thân tôi đứng thẳng lưng, “Bảo vệ tiểu thư là nhiệm vụ của tôi. Hơn nữa…”
Cô ấy liếc xuống tôi một chút: “Tiểu thư hình như chỉ tin tôi.”
Tôi đứng cạnh, hai tay bấu chặt ống quần của bạn thân, mặt ngước lên, nước mắt lấp lánh chưa rơi.
Cố Thừa Trạch quay lại, ánh mắt rơi xuống tôi.
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/dau-thai-nham-nha-tai-phiet/chuong-6

