“Cái con nghèo mạt rệp kia mà đòi làm vị hôn thê của Tiêu tổng á?”

“Trời đất, năm 2025 rồi mà còn đem hôn ước ra nói hả? Cụ nhà họ Hạ tính toán thật!”

“Cũng không trách Tiêu tổng từ chối, chứ một con bé chỉ biết nấu ăn thì làm sao xứng được.”

Mẹ tôi tức đến mức toàn thân run rẩy, gương mặt trắng bệch cũng bắt đầu ửng lên vì nghẹn đỏ:

“Con gái tôi là đầu bếp thì đã sao?”

“Năm xưa, lúc nhà họ Tiêu sắp phá sản, nếu không nhờ ông nội tôi ra tay giúp đỡ, thì Tiêu gia làm gì có ngày hôm nay!”

“Còn muốn hủy hôn? Được thôi, bảo ông cụ nhà anh đích thân đến nói!”

Tôi vội đỡ lấy cơ thể đang run lẩy bẩy của mẹ, một tay nhẹ nhàng xoa lưng bà để bà dễ thở hơn.

Đợi đến khi hơi thở mẹ ổn định lại, tôi mới lạnh lùng liếc sang Tiêu Tư Thần.

Cái kiểu vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván của nhà họ Tiêu khiến tôi thấy buồn nôn.

Hạ Sở Sở đột nhiên bịt mũi, lùi liền mấy bước, giọng chanh chua:

“Thôi ngay cái trò đạo đức giả đi! Với tính ông cụ Tiêu nhà tôi, vay tiền thì chắc chắn đã trả hết từ lâu rồi!”

“Nói trắng ra, hai mẹ con các người là muốn bám vào tài sản nhà Tiêu gia, nên mới mò đến đây.”

“Muốn gả cho Tiêu tổng á? Về soi gương xem cái mặt tiện hèn cỡ nào đi!”

Nhìn bộ mặt bỉ ổi của cô ta, tôi chợt nhớ đến hai chữ “đầu bếp” mà họ lấy ra làm nhục tôi.

Đó là một mật danh được quân đội sắp xếp, để che giấu thân phận thật sự của tôi.

Rõ ràng Tiêu Tư Thần có cho người điều tra, nhưng vì đây là tuyệt mật cấp cao, nên hắn chẳng thể đào sâu thêm được gì.

Nghĩ đến đây, tôi khẽ nheo mắt, ánh nhìn bỗng trở nên đầy giễu cợt.

Chuyến trở về lần này, ngoài việc thăm mẹ bị bệnh, tổ chức cũng khuyên tôi nên giải quyết chuyện hôn nhân cá nhân.

Với thân phận đặc biệt của tôi, gia thế của người kết hôn bắt buộc phải qua sàng lọc nghiêm ngặt.

Mà nhà họ Tiêu, với cái kiểu vô ơn, kiêu ngạo và coi thường người khác thế này, đến vòng thẩm tra sơ cấp còn chưa chắc vượt qua.

Có hôn ước thì sao chứ? Với tôi, Tiêu Tư Thần không đủ tư cách làm chồng.

Tôi bình thản đưa tay ra:

“Đã vậy, anh quyết định hủy hôn thì trả lại tín vật mà ông tôi từng trao cho anh đi.”

“Dù sao cũng là đồ nhà tôi, anh sẽ không nỡ giữ lại chứ?”

3

Năm đó, để thể hiện thành ý khi đính ước, ông tôi đã tặng một con dấu ngọc làm lễ vật đính hôn.

Trên đó có khắc tên tôi.

Phòng trường hợp sau này Tiêu Tư Thần lật lọng, không chịu cưới, thì con dấu ấy chính là bằng chứng.

Giờ nghĩ lại, lấy lại cho chắc vẫn hơn.

Tiêu Tư Thần không ngờ tôi thẳng thắn như vậy, mặt lập tức đỏ bừng, rồi giận dữ lôi từ trong túi ra một chiếc hộp gấm, ném thẳng vào lòng tôi:

“Cô tưởng tôi thèm cái cục đá nát của cô chắc? Trả!”

Tôi mở ra kiểm tra kỹ lưỡng, xác nhận đúng đồ, rồi cẩn thận cất vào túi.

Con dấu này do chính tay ông tôi chạm khắc, tôi đương nhiên sẽ gìn giữ cẩn thận.

Tiêu Tư Thần thấy tôi bình tĩnh như không có chuyện gì, càng thêm bực tức. Hắn rút một tấm chi phiếu, quăng tới trước mặt tôi:

“Đây, một triệu. Xem như tiền lãi từ khoản vay năm xưa ông tôi mượn nhà cô.”

“Từ giờ, nhà họ Tiêu và nhà họ Hạ, hai bên không còn liên quan gì nữa!”

Tôi vui vẻ nhận lấy tấm chi phiếu.

Dù tiền trợ cấp của tôi dư xài cả đời, nhưng tiền từ trên trời rơi xuống thì tội gì không lấy?

“Á… đau quá!”
Hạ Sở Sở đột nhiên ngã phịch vào người Tiêu Tư Thần, rên rỉ thảm thiết:
“Anh Tư Thần ơi, con tiện nhân đó ra tay quá độc, đầu em đau muốn nứt ra rồi…”
“Ngày mai em e là không thể đi cùng anh dự hội nghị thâu tóm nữa mất…”

Tiêu Tư Thần trừng mắt, chỉ thẳng vào mặt tôi quát lớn:
“Lăng Vi! Chuyện hủy hôn tạm gác qua, nhưng cô giành phòng bệnh của trợ lý tôi, còn đánh người bị thương, chuyện này chưa xong đâu!”
“Cô ấy là nhân sự cốt cán của công ty, nếu vì bị thương mà ảnh hưởng đến tiến độ dự án của Tiêu thị, cô đền nổi không?”

4

Nghe vậy, ánh mắt tôi lập tức lạnh băng, khí áp xung quanh tụt xuống rõ rệt, tôi nhìn Tiêu Tư Thần với vẻ chán ghét:
“Phòng bệnh đặc biệt là do bác sĩ chỉ định cho mẹ tôi. Trợ lý của anh khỏe như trâu, nằm viện làm gì?”

Nhưng vì tôi muốn mẹ nghỉ ngơi sớm, không muốn dây dưa thêm, nên dứt khoát hỏi thẳng:
“Nói đi, căn phòng này anh muốn bao nhiêu tiền?”