Sau khi hoàn thành nhiệm vụ gìn giữ hòa bình, tôi vội vã đến bệnh viện thăm mẹ đang bệnh nặng.

Nhưng tôi không ngờ lại thấy mẹ bị bỏ mặc ngoài hành lang, nằm co ro một mình, run lên vì lạnh.

Tôi vừa định đi tìm y tá hỏi chuyện thì một người phụ nữ trang điểm kỹ lưỡng tiến đến, từ trên cao nhìn xuống tôi đầy khinh thường:

“Cô là con gái của con mụ già này à? Mau dẫn bà ta đi chỗ khác, mùi hôi thật khiến người ta nhức đầu.”

Nói xong, cô ta còn nhấc tay che mũi tỏ vẻ ghê tởm.

Tôi cố kiềm chế cơn giận, giọng trầm xuống:

“Mẹ tôi ở đây điều trị đã lâu, cô dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi?”

“Dựa vào đâu á?” Cô ta cười khẩy, ánh mắt tràn đầy ngạo mạn:

“Dựa vào việc tôi là trợ lý đặc biệt của thiếu gia nhà họ Tiêu – Tiêu Tư Thần, người giàu nhất Thượng Hải! Phòng bệnh VIP này, cô phải nhường cho tôi.”

“Cô nên hiểu, ở Thượng Hải này, đừng nói là một căn phòng, đến không khí ở đây cũng phải mang họ Tiêu!”

Tôi móc điện thoại ra, gọi thẳng cho vị hôn phu:

“Nghe trợ lý của anh bảo, nhà họ Tiêu các người có thể một tay che trời ở Thượng Hải?”

1

Tôi nghĩ, nể tình hôn ước từ nhỏ giữa tôi và Tiêu Tư Thần, nếu anh ta biết sai mà xin lỗi đàng hoàng, tôi còn có thể cho qua chuyện.

Nhưng đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh nhạt đầy mất kiên nhẫn:

“Có chuyện gì nói nhanh, tôi không có thời gian tám nhảm với em.”

Nghe vậy, mắt tôi tối lại, lạnh giọng nói:

“Tiêu tổng, tốt nhất anh nên đến đây một chuyến. Trợ lý của anh vừa đuổi mẹ tôi khỏi phòng bệnh.”

Không những không tỏ ra áy náy, giọng anh ta còn mang theo mấy phần châm chọc:

“Thì sao?”

“Cả Thượng Hải là của nhà họ Tiêu. Trợ lý riêng của tôi – Sở Sở – muốn một phòng bệnh thì sao lại không được?”

Tôi còn chưa kịp mở lời, điện thoại đã bị cúp ngang.

Ngón tay siết chặt lấy điện thoại đến trắng bệch, tôi nhếch môi cười lạnh.

Mong rằng Tiêu Tư Thần sẽ không hối hận vì những gì anh ta làm hôm nay.

Nếu không vì nể mặt ông nội, thì con trai của một nhà giàu mới nổi như nhà họ Tiêu, có tư cách gì làm vị hôn phu của tôi – Lăng Vi?

Thấy tôi bị cúp máy, Sở Sở lập tức cười khinh bỉ:

“Tưởng cô ghê gớm thế nào, hóa ra cũng chỉ là loại đeo bám đại gia thôi!”

“Biến khỏi đây ngay đi, nếu không tôi khiến cô không có chỗ sống ở Thượng Hải này!”

Tôi chẳng buồn chấp loại hề này nữa.

Dám đụng đến người của tôi, tôi sẽ khiến cô ta và cả nhà họ Tiêu phải trả giá đắt!

Tôi đỡ mẹ đứng dậy, đưa bà trở về phòng bệnh.

Sở Sở thấy tôi không thèm để ý đến mình, lập tức dang tay chặn trước cửa:

“Không hiểu tiếng người à? Phòng này bây giờ là của tôi!”

“Nếu cô dám bước vào, đừng trách tôi ra tay!”

Tôi liếc cô ta một cái, ánh mắt lạnh lùng như băng, chậm rãi phun ra hai chữ:

“Biến đi.”

Cô ta sợ hãi trước khí thế của tôi, nhưng vẫn cố cứng miệng chửi bới:

“Mẹ kiếp! Cô tưởng cô là ai mà dám chửi tôi? Cô muốn chết à?!”

Ánh mắt tôi càng thêm lạnh lẽo, tôi túm lấy cổ tay cô ta, từng chữ nặng nề:

“Tôi nói: Biến đi. Đừng để tôi phải lặp lại lần nữa.”

Khi lời tôi vừa dứt, đám đông vây quanh lập tức vang lên vài tiếng hít khí lạnh:

“Trời đất, con nhỏ này gan to thật đấy, dám đụng vào trợ lý đặc biệt của nhà họ Tiêu. Có mấy cái mạng cũng không đủ xài đâu.”

“Người ta cũng có giới hạn chứ, bà cụ đang nằm yên trong phòng VIP, lại bị lôi ra hành lang…”

“Cũng chỉ có thể trách bà ta xui. Ai bảo phòng đó bị trợ lý của nhà họ Tiêu nhắm đến? Chọc vào nhà họ Tiêu thì xác định rồi.”

Tôi làm như không nghe thấy gì, ngón tay siết chặt thêm vài phần.

Hạ Sở Sở đau đến nhe răng trợn mắt nhưng miệng vẫn không ngừng hăm dọa:

“Con nhà quê từ đâu chui ra thế? Có tin tao gọi cho Tổng giám đốc Tiêu, khiến mày hôm nay không bước nổi ra khỏi Thượng Hải không?”