“Vậy thì tôi lấy thứ tôi muốn nhất trước!”

Cô ta rút ra từ trong ngực một viên châu đen sì, hung hăng ném xuống đất.

“Bùm!”

Một làn khói đen dày đặc lập tức bốc lên, bao phủ toàn bộ phòng khách.

“Cẩn thận! Có độc!” Tôi lập tức nín thở, vung chưởng đánh ra, dùng cương phong quét tan làn khói mù.

Khói vừa tán, Hạ Vân Hi đã không thấy đâu.

“Không ổn!” Sắc mặt tôi biến đổi.

“Cô ta đi đâu rồi?” Hạ Vân Đình vội hỏi.

“Phòng của anh cả!”

Tôi chưa dứt lời, người đã lao lên tầng hai.

Ba người nhà họ Hạ cũng lập tức lảo đảo đuổi theo.

Tôi đá tung cửa phòng Hạ Vân Tranh.

Cảnh tượng trước mắt khiến Thẩm Nguyệt Hoa hét thất thanh tại chỗ.

Hạ Vân Hi đang đứng cạnh giường, tay cầm một con dao găm đen kịt, trên dao khắc đầy phù văn tà dị.

Cô ta đã rạch bàn tay, máu tươi nhỏ từng giọt lên trán Hạ Vân Tranh.

Ngay phía trên thân thể Hạ Vân Tranh, một hồn thể thiếu nữ yếu ớt, nước mắt đầm đìa đang lơ lửng.

Chính là thiên kim thật sự của nhà họ Hạ – Hạ Vũ!

Vô số sợi tơ đen do tà khí ngưng tụ đang rút ra từ linh thể của Hạ Vũ, kết nối với người Hạ Vân Hi.

Cô ta đang cưỡng ép hút sinh khí của Hạ Vân Tranh, đồng thời định nuốt luôn tàn hồn còn sót lại của Hạ Vũ.

“Dừng tay!” Tôi quát lớn.

“Muộn rồi!” Hạ Vân Hi cười như điên, “Chờ tôi hút xong hắn, nuốt luôn con nhỏ này, tất cả các người đều phải chết!”

“Cô giết cô ấy rồi còn định lấy hồn cô ấy đi làm ác.”

Tôi nhìn linh thể Hạ Vũ đang đau đớn giãy dụa trong tà khí, lửa giận bốc lên tận đầu.

“Chết rồi cũng không cho người ta yên thân à.”

Tôi rút ra một cái chuông Tam Thanh, siết chặt trong tay.

“Nhưng không sao.”

“Bần đạo càng giỏi bắt quỷ!”

Tôi rung mạnh Tam Thanh linh.

“Đinh linh linh——”

Tiếng chuông thanh thuần như kiếm sắc, lập tức cắt đứt toàn bộ tơ đen!

“Phụt!”

Hạ Vân Hi bị phản phệ, phun ra một ngụm máu đen!

8

Tiếng chuông vang dội thanh tịnh, tràn đầy chính khí đạo môn, quét sạch mọi tà khí.

Linh thể Hạ Vũ ngừng tan biến, cảm giác bị hút rút biến mất, cô ngơ ngác trôi giữa không trung.

“Không! Không thể nào!”

Hạ Vân Hi ôm ngực, không tin tà thuật mình lại bị phá dễ dàng như vậy.

“Rốt cuộc cô là ai?”

“Tổ tông nhà cô.” Tôi chẳng buồn nhiều lời, lao thẳng đến bên giường.

Hạ Chấn Bang và Thẩm Nguyệt Hoa cũng vội vã xông vào, nhìn thấy hồn thể con gái trôi lơ lửng trên không, Thẩm Nguyệt Hoa lập tức sụp đổ.

“Tiểu Vũ… con gái mẹ… đúng là con sao?”

“Mẹ…” Linh thể Hạ Vũ khóc nấc, nước mắt tuôn rơi.

“Đừng vội nhận người thân.” Tôi lạnh giọng cắt ngang, “Hồn phách con bé không ổn định, bất cứ lúc nào cũng tan biến.”

Tôi rút ra một thẻ gỗ dưỡng hồn, hướng về phía Hạ Vũ dẫn dụ: “Chỉ! Nhập!”

Linh thể Hạ Vũ hóa thành làn khói xanh, chui vào thẻ gỗ.

Tôi đưa thẻ cho Thẩm Nguyệt Hoa: “Cầm kỹ. Muốn cô bé an nghỉ, thì ngậm miệng lại trước.”

Thẩm Nguyệt Hoa siết chặt thẻ gỗ, gật đầu như gà mổ thóc, khóc mà không dám phát ra tiếng.

Xử lý xong Hạ Vũ, tôi quay sang nhìn Hạ Vân Tranh đang nằm trên giường.

“Tới lượt anh rồi, đại thiếu gia.”

Tôi dựng ngón trỏ và giữa thành kiếm quyết, vận kim quang nơi đầu ngón, nhanh như chớp điểm lên cây châm khóa hồn trên đỉnh đầu anh ta.

“Cô dám!”

Hạ Vân Hi trợn mắt xông đến, dao găm chém thẳng về phía tôi!

“Cút!”

Hạ Vân Đình tuy chân bị thương nhưng phản ứng cực nhanh, chụp ngay cây đèn sàn bên cửa, phang mạnh qua.

Hạ Vân Hi buộc phải tránh né.

Chính là lúc này!

Ngón tay tôi điểm trúng đuôi kim.

“Phá!”

Một tiếng vang nhỏ chói tai, cây châm đen sâu trong hộp sọ Hạ Vân Tranh bị chân khí của tôi ép bật ra.

Nó rơi xuống đất, hóa thành vũng nước đen.

Trên giường, Hạ Vân Tranh đang bất động bỗng ho dữ dội, phun ra một búng máu đen.

Sau đó, anh ta chậm rãi mở mắt.

Trước tiên là hoang mang nhìn trần nhà, rồi chuyển ánh mắt sang tôi, lúc thấy rõ gương mặt tôi, trong mắt anh ta hiện lên sự kinh ngạc không sao tin nổi.

“Là… cô…?” Giọng anh ta khàn đặc.

Tôi nhướn mày: “Tỉnh rồi à? Phí cứu mạng nhớ thanh toán nhé.”

“Cô… các người…”

Hạ Vân Hi nhìn Hạ Vân Tranh đã tỉnh lại, rồi lại nhìn tôi, biết rõ đã hết đường xoay chuyển.

Ánh mắt cô ta hiện lên sự độc ác, đột nhiên giật ra từ cổ một miếng ngọc bội.

Miếng ngọc toàn thân ấm áp, nhưng lại tỏa ra tà khí nhè nhẹ.

“Đừng tới đây!” Cô ta túm lấy Thẩm Nguyệt Hoa bên cạnh, dí ngọc bội vào ngực bà ấy.

“Miếng ngọc này, các người nhận ra chứ?”

Thẩm Nguyệt Hoa tròn mắt: “Đây là… hộ thân phù năm xưa tôi đưa cho Tiểu Vũ!”